YOU ARE READING
Giới thiệu:
Chuyển ngữ: Queen
Năm đó An Ninh là bệnh nhân, cô thổ lộ với bác sĩ Bạch, bị người ta cự tuyệt, lần đầu tiên nếm thử cảm giác
thất tình, cô cảm thấy rất đau khổ.
Lần thứ hai gặp mặt, giờ cô đã trở thành bác sĩ thực tập, cô nhìn anh cười…
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng An Ninh vô cùng phức tạp. Đi hay không? Đây là vấn đề khó khăn.
Nếu như đi cô có thể sẽ y như đứa ngốc, dù sao cô cũng không hề biết gì về âm nhạc. Nhưng nếu không đi…
bên tai vẫn vang lên giọng nói thản nhiên, anh nói, em có thể không đến, nhưng anh sẽ luôn đợi em.
Bác sĩ Bạch giúp cô rất nhiều? Khi cô suy sụt anh là động lực an ủi cô, khi cô cần cho cô một cái ôm ấm áp.
Hiện tại anh chỉ yêu cầu cô làm bạn đi xem buổi hòa nhạc chung với anh mà thôi, cô không thể keo kiệt đến
nỗi chút thời gian cũng không cho anh.
An Ninh nghĩ kỹ sau đó quyết định… đi, coi như là chuyện cá nhân của anh cô cung phải đi.
Về đến nhà mẹ nhiệt tình đón cô đi vào, ân cần hỏi: \”Ninh Ninh, bên ngoài nóng lắm sao? Mặt của con đỏ hết
rồi.\”
An Ninh sờ lên mặt của mình theo bản năng.
Lúc ăn cơm cùng mẹ An Ninh kể cho bà nghe những chuyện ở bệnh viện, từ chuyện học được gì, rút ra được
kinh nghiệm gì, tâm trạng vui vẻ và đau lòng, duy chỉ có chuyện về bác sĩ Bạch là cô bỏ qua.
Mẹ nghe đến cái chết của Đỗ Phi Dương, chịu hết nổi buông đũa xuống, thở dài nói: \”Đứa nhỏ tốt như vậy thật
đáng tiếc. Ninh Ninh, con phải biết con có ngày hôm nay là một chuyện quý báu như nào, vĩnh viễn đừng quên
cảm ơn.\”
An Ninh khẽ gật đầu, \”Con biết,\”
\”Vậy con cùng bác sĩ Bạch…\” Bà không muốn An Ninh không thoải mái, lúc nói giọng điệu rất nhẹ, giống như
đang dò xét, quan sát phản ứng của cô.
An Ninh đã đoán được, hình như mẹ cô rất thần kỳ, mỗi lần bắt đầu nói chuyện đều rất bình thường, nhưng
sau đó chủ đề luôn bị thay đổi, cuối cùng rơi xuống đầu của Bạch Tín Vũ.
Cô nuốt cơm trong miệng, uống thêm một thìa canh, cười bất đắc dĩ nói: \”Mẹ, mẹ lại nữa rồi…\”
Bà đã nhận ra thay đổi của An Ninh, trước kia nhắc tới bác sĩ Bạch cô sẽ hơi cáu, nhưng hôm nay hình như
không có.
\”Khi nào mời cậu ấy về nhà mình ăn bữa cơm, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp cậu ấy.\”
\”…\” Càng nghe càng thái quá, An Ninh phải để đũa xuống, cười giải thích: \”Bác sĩ Bạch chữa khỏi bệnh cho vô
số người, nếu như ai cũng muốn mời anh ấy ăn cơm, anh ấy không bận chết mới lạ đó.\”
\”Cái này không giống vậy, tình huống của con khác với người ta.\” Sau khi nói ra bà mới phát hiện có gì đó
không ổn.
Quả nhiên An Ninh buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà, \”Không giống ở điểm nào? Có cái gì không giống?
Mẹ, có phải mẹ giấu con chuyện gì không?\”
\”Không có, mẹ có giấu con chuyện gì đâu…\” Bà lập tức đứng lên, ánh mắt né tránh, \”Mẹ lấy cho con thêm một


