YOU ARE READING
Giới thiệu:
Chuyển ngữ: Queen
Năm đó An Ninh là bệnh nhân, cô thổ lộ với bác sĩ Bạch, bị người ta cự tuyệt, lần đầu tiên nếm thử cảm giác
thất tình, cô cảm thấy rất đau khổ.
Lần thứ hai gặp mặt, giờ cô đã trở thành bác sĩ thực tập, cô nhìn anh cười…
Nếu năm nay bạn mười tám tuổi, nếu bạn chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông, nếu bạn mơ ước thi
vào đại học…
An Ninh ngồi trên tầng cao nhất của bệnh viện, bức tường trắng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng, bên cạnh tay phải
của cô chính là bệnh án.
Gió tháng sáu tươi mát thổi bay mái tóc dài của cô, góc váy tung bay, mấy tờ giấy của bệnh án cũng bị thổi
bay tạo ra tiếng xào xạc, trong không gian tĩnh lặng thì âm thanh đó giống như lớn hơn mấy chục lần, An Ninh
cảm thấy màng nhĩ của mình rất đau đớn.
Giây phút khi biết được kết quả thi khiến cô nghĩ rằng cuối cùng tương lai tốt đẹp của mình cũng bắt đầu,
nhưng cũng ngày hôm đó cô được chuẩn đoán là mắc bệnh máu trắng, một căn bệnh không có thuốc chữa,
nó cũng đập tan giấc mơ của cô.
Từ lầu ba mươi ba nhìn xuống lòng đường, biển người mịt mờ đều biến thành từng chấm đen nhỏ, mặt trười
buổi trưa chiếu vào khiến hai má cô ửng đỏ. Cửa sân thượng có rất nhiều người vây quanh trong đó có cả mẹ
của cô.
Cha mẹ cô ly dị khi cô còn rất nhỏ, cô vẫn luôn cố gắng học tập, cố gắng làm cho mẹ sống những ngày thật
tốt. Nhưng bây giờ cô bị bệnh máu trắng rồi, tiền chữa bệnh đối với hai mẹ con mà nói thì đó là con số trên
trời, mẹ cô không chịu từ bỏ… nhưng cô đã từng tận mắt chứng kiến một người bạn học chết vì bệnh máu
trắng, kết quả cuối cùng là cả người cả của đều mất, gia đình nghèo không thể tả.
Cô không muốn sau khi mình chết còn lưu lại cho mẹ một khoản nợ lớn, vì thế cô lựa chọn để lại sự đau khổ.
Dù sao sớm muộn gì đau khổ cũng kết thúc, người sống vẫn tiếp tục sống tốt, tất cả rồi sẽ qua.
Mọi người đang nói chuyện với cô, muốn trấn an cô, cô không nghe được họ đang nói gì, cô chỉ đắm chìm
trong thế giới của mình.
Cuối cùng cô đứng lên, dang rộng hai tay, tưởng tượng mình đang dang rộng đôi cánh, đôi cánh này có thể
đưa cô đến thiên đường, cô có thể ở đó chờ mẹ.
Cô quay đầu lại, trên mặt đầy nước mắt, cô dùng tay áo lau đi, vì nước mắt làm mờ hai mắt, cô không thấy rõ
mặt của mẹ.
\”Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ…\” An Ninh cười cười, tung mình nhảy xuống.
….
\”Cầu về cầu, đường về đường, tôi gọi bạn bạn hãy đi về phía trước, tôi gọi bạn bạn đừng quay đầu lại.\”
\”Hoa nhưng không phải hoa, sương mù nhưng không phải sương mù, tôi gọi bạn bạn liền bước đi nhanh, tôi
gọi bạn bạn hãy để tiếng khóc lại.\”