[Bác Chiến I Hoàn] Dược – 3. Thư sinh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Bác Chiến I Hoàn] Dược - 3. Thư sinh

17.08.2020
—————–

Ba người cùng lăn xuống một rãnh đất sâu khuất sau trảng cây bụi um tùm. Trương Bảo còn tỉnh táo, chồm người lên quan sát động tĩnh. Bụng dạ nôn nao khó chịu, Trương Bảo phải cố gắng để không nôn ngay tại chỗ, tránh gây ra tiếng động.

Đám thổ phỉ chẳng biết bị làm sao mà nôn thốc nôn tháo. Bọn chó hung hăng cũng từ từ im ắng, thở dốc đầy khó nhọc. Qua một lúc, đoạn đường đang huyên náo ồn ào dần trở nên vắng lặng như bình thường.

Trương Bảo quay sang nhìn Vương Nhất Bác, chợt nghe sống lưng lạnh toát. Chủ nhân của hắn bất tỉnh rồi, hơi thở cũng thật yếu, bên cạnh còn có một người mặc trường y màu xám.

– Là ngươi?

Kia chẳng phải là tên thư sinh lúc trước tranh mua bạch tật lê với hắn sao?

Người nọ không trả lời, lẳng lặng quẹt một chút máu trên khóe miệng Vương Nhất Bác đưa lên mũi ngửi. Y nhíu mày một cái, lần xuống cổ tay Vương Nhất Bác để bắt mạch. Trương Bảo không biết y định làm gì, cứ thế nhìn người ta chằm chằm.

Trương Bảo thấy người kia lấy từ trong túi nhỏ đeo bên hông một lọ sứ trắng, đổ ra ba viên thuốc nhỏ màu nâu. Y cân nhắc một chút, rồi trực tiếp bóp miệng Vương Nhất Bác, nhét thuốc vào. Trương Bảo muốn cản nhưng không kịp, bàng hoàng hỏi:

– Ngươi làm gì vậy? Ngươi cho thiếu gia uống thuốc gì?

Người kia không nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Bảo tự nhìn. Hắn đưa mắt nhìn xuống, Vương Nhất Bác thở khó nhọc, còn môi, khóe mắt và đầu ngón tay chuyển sang màu đỏ thẫm pha tím xanh.

– Trúng độc rồi, giải độc thôi.

Giọng nói của người kia không lớn, không nhỏ, nghe cứ nhẹ bẫng, không có quá nhiều sắc thái. Trương Bảo bất giác lùi lại một bước, cảnh giác với sự trầm mặc đến từ người đối diện.

– Thế giờ ta phải làm sao?

– Đi theo ta!

– Làm sao ta biết được ngươi có phải là đồng bọn của đám thổ phỉ kia hay không?

– Nông cạn!

Trương Bảo thấy sắc mặt Vương Nhất Bác ngày càng tệ, còn người kia thì đang vén áo để trèo ra khỏi rãnh đất. Hắn đắn đo một chút rồi vội lên tiếng:

– Đợi ta với!

Trương Bảo từ đầu đến cuối chỉ xem người kia là một gã thư sinh dài lưng tốn vải, trói gà không chặt. Thế mà bây giờ, gã thư sinh kia lại là người xốc Vương Nhất Bác dậy, dìu hắn lên khỏi rãnh đất, còn phần Trương Bảo thì lại vật vã trầy trật mãi mới lên được.

– Đưa tay!

Người kia ra lệnh, Trương Bảo như bị ai xui khiến, cứ thế răm rắp nghe theo.

– Không bị thương, cũng không trúng độc. Đưa hắn lên xe ngựa đi, cẩn thận làm hỏng dược liệu của ta đấy!

Trương Bảo hé mắt nhìn người kia một cái. Y đội nón sụp xuống, che gần nửa khuôn mặt nên Trương Bảo vẫn chưa thấy được y trông như thế nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.