Mia nấu đồ ăn dở, bố mẹ đuổi khéo con nhỏ về nhà. Còn em với hắn thì được bố mẹ đưa ra nhà hàng ăn. Bố hắn rất quý em, còn ẩn ý bóng gió trêu hắn nhưng em chả hiểu chỉ ngồi ngoan ăn thôi à. Mẹ đòi mang em về nhà ở đến tối, nhưng hắn nhất quyết không chịu nên cả hai đã về nhà. Nhưng đó là tuần trước
Tuần này
Save ngồi ngoan ngoãn trong phòng làm việc của hắn học bài, thật ra em có bàn học riêng hắn có mua. Nhưng em bị thích cái ghế rộng với cái bàn lớn của hắn ấy nên liềm chiếm dụng làm nơi học bài. Ban đầu hắn không cho, nhưng về sau vẫn là không thể từ chối
Cơ mà ngồi ở đâu mấy bài văn em viết cũng chẳng hay, thà ngồi làm toán còn hơn. Huhu, nhưng ông trời không thương mai là hạn chót nộp bài văn. Vừa nãy em có nhắn tin mượn bài bạn Kong tham khảo, nhưng nhận lại là hình ảnh bạn ấy đang đi chơi với anh Thomas
Làm bạn bè với nhau, một đứa đang khổ sở viết văn, một đứa thì tung tăng đi chơi? Công bằng ở đâu?
Trước mặt em là một bài văn dang dở. Chính xác hơn là một đống chữ lộn xộn, không đầu không đuôi, đến em đọc còn thấy chán nữa là thầy cô
Save thở dài thườn thượt, cầm bút cố nặn trong đầu ra từng chữ để viết lách
Auau mở cửa bước vào phòng, có vẻ hắn đang chuẩn bị đi học là đi học thêm chứ giờ là bảy giờ tối chẳng có trường học nào dạy ban đêm đâu nhỉ. Thấy đứa nhỏ vò đầu bứt tóc mà buồn cười
Bạn nhỏ tập trung đến nỗi không biết hắn đang đi đến. Auau đứng cạnh em cúi xuống ôm lấy má em hôn chụt chụt mấy cái liền
\”Ưm…anh\”
\”Sao?\” hắn rời khỏi má mềm, xoa đầu hỏi
Bạn nhỏ liền ôm chặt hắn dựa dẫm chỉ tay vô bài văn mè nheo với hắn
\”Tại bài văn, em không biết viết\”
Hắn đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn, chữ đẹp quá nhưng nội dung thì khiến hắn lập tức đặt xuống nhàn nhạt kết luận
\”Em viết văn dở vãi\”
\”Hứ, kệ em\”
\”Nịnh thì giỏi lắm\”
\”Đâu nịnh đâu, thật đó ạ\”
Auau nhướn mày nhìn đứa nhỏ đang phồng má giận dỗi, khóe môi khẽ cong lên. Hắn cúi người chống tay xuống bàn, gương mặt đẹp trai áp sát em, giọng điệu nhẹ nhàng
\”Cần tôi giúp không?\”
Save lập tức gật đầu, hai tay níu lấy áo hắn, ánh mắt long lanh như con mèo nhỏ \”Thế là anh viết giúp em hỏ, cảm ơn nha\”
Con mèo như được mùa đẩy sách lại chỗ người yêu, hắn nhướn mày cốc đầu em bé
\”Mơ à? Phí 1 triệu baht em nhé\”
\”Eo ơi, tư bản\”
Đúng là trai kinh tế, cái gì cũng suy được ra tiền. Save lập tức rũ mắt, bĩu môi trông đáng thương mà hắn thì buồn cười không chịu được
\”Chỉ cách viết thôi chứ tôi không làm cho em đâu, nhõng nhẽo nữa tôi đi học đây\”
Save lập tức im bặt, không dám làm nũng nữa. Thầy giáo này khó tính lắm, không khéo bị thầy vả cho mấy cái thì toi. Hắn thấy vậy lại bật cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em, tay cầm lấy bút đỏ, nhẹ gõ lên bài văn