|Almondprogress| •Ký Ức Lệch Hướng• – 2. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

|Almondprogress| •Ký Ức Lệch Hướng• - 2.

Sau ngày hôm đó, Progress không rời khỏi Almond dù chỉ một phút. Cậu tự nhủ rằng mình sẽ khiến Almond nhớ lại bằng mọi giá, sẽ không để tình yêu của họ bị lãng quên chỉ vì một vụ tai nạn.

Cậu luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, từ những việc nhỏ nhặt nhất như đút anh ăn, giúp anh đi lại, cho đến kể lại những kỷ niệm của hai người.

Progress :\”Almond, anh nhớ không? Hồi đó anh từng nói sẽ mãi mãi bên em, sẽ bảo vệ em suốt đời.\”

 Progress thì thầm, đôi mắt tràn đầy hy vọng khi nhìn Almond.

Nhưng đáp lại cậu chỉ là ánh mắt lạnh lùng.

Almond:\”Đừng nói những điều vô nghĩa nữa.\”

Almond đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn

Almond : \”Tôi không nhớ, cũng không có hứng thú nhớ.\”

Trái tim Progress thắt lại.

Cậu nắm lấy bàn tay Almond, siết chặt.

Progress :\”Nhưng em là người yêu của anh mà, anh thực sự không có chút cảm giác nào sao?\”

Almond khẽ nhíu mày, cảm thấy khó chịu

Almond : \”Tôi đã nói rồi, tôi không biết cậu là ai. Cậu cứ làm phiền tôi như thế này mãi, tôi thật sự rất mệt mỏi.\”

Progress :\”Anh đừng nói như vậy…\”

Almond :\”Tôi có thể nghỉ ngơi một chút mà không bị làm phiền không?\”

Lời nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào tim Progress.

Cậu sững người, môi khẽ run rẩy

Progress : \”Anh… thực sự ghét em đến vậy sao?\”

Almond không trả lời. Anh chỉ xoay người, quay lưng lại với Progress như thể không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Progress cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng cậu cố kìm nước mắt.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Almond sẽ mất trí nhớ, rằng anh sẽ không nhớ cậu ngay lập tức. Nhưng cậu không ngờ… lại đau đến thế này.

Progress :\”Em hiểu rồi.\”

Cậu cố nở một nụ cười gượng gạo

Progress :\”Anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa.\”

Cậu đứng dậy, bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Nhưng khi cánh cửa khép lại, nước mắt cậu không thể kìm nén được nữa.

Cậu dựa vào tường, ôm mặt khóc nấc lên

Anh thực sự đã quên mất cậu.

Không chỉ quên, mà còn cảm thấy cậu là gánh nặng.

Nhưng cậu không thể từ bỏ. Cậu sẽ không bỏ cuộc.

Dù anh có chán ghét cậu đến thế nào… cậu cũng sẽ khiến anh nhớ lại.

Bằng bất cứ giá nào

Sao khi bình tĩnh lại Progress quay lại đứng ngoài phòng bệnh, hai tay siết chặt vạt áo, hít một hơi thật sâu trước khi bước vào

Nhưng ngay khi cậu vừa đẩy cửa ra, cậu nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim mình chùng xuống—bố mẹ của Almond đang ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt đầy lo lắng và yêu thương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.