.1. Mặt dây chuyền hình xu, Thiên Yết.
\”Đứng lại..!!\”
Tiếng gào thét cùng tiếng bước chân vang lên đằng sau rất gần. Cậu sợ. Bàn chân cậu trở nên rất đau, cẳng chân cũng quá mỏi, hơi thở không cách nào lấp đầy phổi cậu, nhưng cậu không muốn dừng lại. Nếu cậu làm thế, cuộc đời cậu xem như chấm hết.
Vì thế mà Sư Tử kiên trì chạy, xuyên qua những cửa hàng trống không, con phố vắng lặng người và cả màn tuyết rơi dày đặc. Từng hơi thở cậu tỏa ra khiến cơ thể cậu càng lúc càng thêm lạnh, nhưng cậu không quan tâm nữa, có vẻ tiềm thức cậu đang dần mất đi kiểm soát. Cậu không muốn chết, nhưng ý thức cứ dần trôi.
Cậu muốn nghỉ ngơi..
\”Đuổi theo, nó là một triệu tiền thưởng!\” Tiếng hét của tên nào đấy làm cậu giật mình trở lại thực tại, nỗi sợ lần nữa thống lĩnh tâm trí. Cậu phải thoát, cậu nhất định phải thoát…!
Sư Tử rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, với thân thể gầy nhom, cậu dễ dàng luồn qua kẽ cửa lẩn vào một căn hộ cao tầng bỏ hoang. Cậu trốn vào một góc, nén hơi thở của mình, trên bàn tay siết lấy mặt đồng xu hộ mệnh mà cậu đeo trên cổ.
Làm ơn, đừng phát hiện ra cậu. Cậu thật sự một chút sức lực cũng không còn. Nếu chúng tìm ra cậu, mọi thứ sẽ phải quay lại xuất phát điểm một lần nữa. Cậu sẽ phải quay lại với người đàn ông đó thêm một lần nữa.
Chỉ nghĩ tới là đủ để bụng cậu quặn lại.
Tai cậu chú tâm lắng nghe tiếng bước chân vụt qua con hẻm vội vã. Chúng nhỏ dần đến khi im bặt.
Cậu đã thoát.
Sư Tử đến lúc này mới dám thở hắt một hơi. Cậu đứng dậy, ngay khi nhận ra chân cậu không hỗ trợ cơ thể cậu được cũng là lúc té nhào xuống đất, tay ghim vào vài mảnh thủy tinh. Cậu nhíu mày nhìn vào máu đỏ nhuộm dần từng ngón, nhỏ xuống bàn chân trần trắng bệnh, tím tái vì lạnh mà thở dài, xé lấy cái áo trắng mỏng trên người siết vào bàn tay bị thương.
Bụng giở chứng vô thức reo, đã vài ngày chưa có gì vào bụng dần dà đẩy cậu khỏi giới hạn. Dù cho cậu muốn đi xung quanh tìm thử xem có thứ gì có thể ăn được, nhưng chân trở thành như thế này, chỉ có thể ngồi lại một chỗ.
Đói, mệt, đau và khát. Sư Tử dựa đầu vào góc tường, nép người vào trong góc khuất, định cho bản thân nghỉ ngơi vài phút ngắn trước khi tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Gần, rất gần. Đến từ phía bóng tối sau lưng. Cậu thu vào dũng cảm hé ra nhìn một chút, nhưng lại không thấy gì trừ một màu đen như mực.
Tim cậu đánh trống rầm rộ trong ngực, cậu nín thở khi mà bản thân như hóa mù, tiếng bước chân dừng lại trước cậu một vài mét, nhưng cậu vẫn không nhìn ra hình dáng ai.
\”Sư Tử.\”
Cậu nhảy dựng khi nghe tên mình phát ra từ giọng nói đó, vì cậu biết nó thuộc về ai, biết rất rõ.
\”Cuối cùng, lại cũng tìm được cậu rồi.\”
Giọng nói người kia mơ hồ vang vào tai cậu, và tiếng thở dài. Dưới chân, mặt đất như đang xoay chuyển mòng mòng. Từng mảng hình ảnh trước mắt như đang vỡ vụn.