Gió thổi qua tai, cuốn theo hương quế hoa ngập tràn trong không khí, đầu óc em có chút mông lung..
Những tháng ngày này ở lại chốn chết chóc, sớm đã không có bất cứ thời gian nào được thả lỏng như thế này..
Bị lôi vào nơi này, em nhung nhớ nơi em vốn dĩ sẽ thuộc về không sao kể siết, sự hỗn loạn của thành phố lúc về khuya, sự tĩnh lặng của đêm trên đền thờ phía sau đỉnh núi.
Trăng và sao cũng đẹp như vậy, không phải thứ trăng đỏ màu máu tươi, cũng không phải những vì sao chưa kịp sáng đã bị buộc phải tắt ngúm.
.
.
.
\’Nam chính\’ ngồi bên cạnh Takemichi, em đưa mắt nhìn trời, hắn nhìn vào trong đôi mắt em.
Nam Cung Nguyệt Mãn có một đôi mắt rất đẹp, y đến từ vùng Bắc Hải xa xôi, đến cả linh căn cũng là hệ Thủy, y có nhan sắc đẹp tựa tiên thiên, nhưng thoáng buồn rầu.
Truyện gốc mất công miêu tả kĩ càng đôi mắt này, nhưng hiện tại hiện lên trong tầm mắt, hắn vẫn thoáng ngẩn ngơ.
Trong veo không lẫn chút tạp chất nào, hoàn toàn vẹn nguyên sạch sẽ.
– \”Sư tôn..\”
– \”Ngươi nói..\”
Em còn chưa kịp nói xong, âm thanh chậm rãi của nam chính đã đi đến bên tai, non nớt nhưng cũng chắc chắn vô cùng..
– \”Người nhìn ta được không?\”
– \”…\”
Takemichi lúc này như vừa nghe sét đánh ngang tai, trong lòng rớt cái bộp, hoàn toàn mất đi hứng thú ngắm trăng sao.
Là lời thoại!
[Sao giờ? Trả lời sao đây??]
Tuy lúc trước em có đọc lướt phần tình cảm nhưng đại đa số lời thoại của nhân vật đều đã thuộc lòng, ai bảo tinh thần lực em tốt chứ..
Nhưng, lời thoại này.. phần truyện này, nếu như nhớ không lầm thì không có lời thoại??!
Hoặc, tác giả không viết, tiến triển tự do.
[Vậy nên đồng nghĩa với việc, mình phải nghĩ câu trả lời ra vẻ với nam chính, rồi thuận tiện hoàn thành tiến độ yêu đương nữa?]
Ngẩn ngơ một chút trước mặt đứa trẻ, em ngập ngừng đưa tay lên, cuối cùng ấn lên đầu nam chính.
– \”Ngắm ngươi? Chẳng bằng ta ngắm trăng sao..\”
– \”Sư tôn..\”
Hắn cũng vươn cả hai tay đặt lên bàn tay em trên đầu hắn, cố gắng để kéo nó xuống..
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bất mãn cau lại..
– \”Sư tôn đừng xoa đầu ta.. Ngài cũng có thể ngắm trăng sao, nhưng cũng phải quan tâm đến ta..\”
– \”.. Ngươi quản rộng quá nhỉ?\”
Em chợt bật cười, âm thanh như tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng cào lên tim người.