Đúng theo như lời đã hẹn.
Isagi xuất hiện ở quán cà phê ở góc phố Shibuya sầm uất.
Cái nắng sớm không quá gay gắt nhưng lại chói mắt đến lạ.
Hai người kia đã đến từ sớm.
Họ ngồi ở góc bàn dễ nhìn thấy nhất, xung quanh họ vẫn luôn thế, vẫn luôn có những tiếng xuýt xoa khe khẽ và mấy lời xì xào bàn tán đầy si mê của các cô gái trẻ.
Cả hai người đang chán chường nhìn trời nhìn mây thấp thỏm chờ đợi thì cuối cùng người mà họ mong đợi cũng đã đến.
Thiếu niên ngược nắng bước tới và dừng lại ngay trước bàn của cả hai.
Động tĩnh khiến hai người chợt ngẩng đầu nhìn qua.
Hình ảnh người con trai trong bộ quần áo giản dị là chiếc áo khoác sweater đen bên ngoài cùng một chiếc sơ mi có bâu màu xanh lá cây bên trong, còn bên dưới là chiếc quần jean đen và giầy thể thao chỉ với hai màu trắng đen chủ đạo.
Dù quần áo không mấy thời thượng, xa hoa lộng lẫy gì, nhưng nó lại hợp với hình tượng của thiếu niên nọ một cách kỳ lạ, và nó càng tôn lên sự gần gũi, dễ gần của đối phương.
\”Isagi, cậu đến rồi.\” Otoya đứng bật dậy giúp người vừa đến kéo ghế, rồi lại khoát tay gọi phục vụ đến.
Một loạt thao tác lịch thiệp tựa như một quý ông của Otoya không chỉ làm Isagi sững người, mà đến cả Karasu cũng bất ngờ.
Không ngờ tới cái tên lúc nào trông cũng bất cần đời và chả mấy nghiêm túc như Otoya lại có thể tinh tế đến mức này.
\”Xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi.\” Isagi giọng nói trầm nhẹ nói lời xin lỗi vì đến có hơi muộn, em vừa nói vừa thản nhiên tiếp nhận sự tiếp đãi của Otoya.
\”Không, bọn này cũng mới vừa đến thôi.\” Karasu mỉm cười lễ độ đáp lời.
Nụ cười chuẩn chỉnh của Karasu khiến cho cả gương mặt đẹp trai càng thêm bừng sáng đến chói mắt.
Bầu không khí giữa Otoya và Karasu trước đó đã vốn có phần kỳ quái, giờ Isagi đến rồi thì nó càng trở nên quái dị hơn. Một sự im ắng bao trùm lấy cả ba người.
Cho đến khi phục vụ bưng nước đến thì cái sự im lặng mới bị phá vỡ.
Nhận nước xong, tiếng những viên đá lạnh \’lạo xạo\’ va nhau do Isagi khuấy nước vang lên.
Uống một ngụm nước, Isagi ngẩng mắt nhìn hai tên đẹp mã trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt: \”Hai người hẹn tôi ra đây mà, sao giờ lại im lặng thế?\”
Hai người nghe em nói thế thì có hơi ngớ người đảo mắt nhìn nhau một cái rồi bất giác ngồi ngay ngắn hơn.
Karasu vốn dĩ bị lôi kéo tới đây, ban đầu hắn cũng chả định tham gia sâu vào việc này. Dù sao thì hắn và Isagi có quen thân thiết gì cho cam, nhưng giờ không hiểu sao khi đối mặt với em, bỗng nhiên hắn cũng bị Otoya lây cho cái cảm giác hồi hộp thấp thỏm sang. Cảm giác như người chồng làm gì sai rồi bị vợ hỏi tội ấy…
Vô thức ngồi thẳng lưng nơm nớp một nỗi lo không rõ trong lòng, Karasu chớp nhẹ mắt nhìn Isagi.
Otoya cũng chả khá khẩm gì hơn, hắn với mồ hôi đã rịn ướt bên thái dương dùng cái bản mặt liệt nghiêm túc nhìn em rồi mãi sau mới thốt ra được một lời.