Hinata nắm chặt lấy cái chảo trên tay, nét mặt có chút sợ hãi cẩn thận bước chân rón rén ra tới cửa, lòng nhủ thầm chắc không phải ma đâu ha.
Nhìn khoảng không trống vắng, Hinata hơi thở phào, cụp mắt quay người, lại đối diện với con ngươi kim sắc đang nhìn chằm chằm.
Sau đó? Không có sau đó, hồn Hinata đã lìa khỏi xác, quên mất cả la hét.
\”Shouyou? Cậu làm gì ở đây thế?\”
Cậu kéo hồn mình về, giọng nói vẫn còn chút ngơ ngác: \”Kenma?\” nhìn kĩ bên cạnh thiếu niên còn có một con mèo chấm cam đang ăn đồ hộp ngon lành.
\”…\”
Cậu ấy cho mèo ăn vào giữa đêm khuya thế này á!
Hinata thả lỏng ngồi bệch xuống, lầm bầm: \”nghe tiếng động trong bếp nên tôi còn tưởng là trộm.\” hoá ra chỉ là con mèo.
\”Tại sao khi thấy trộm cậu lại không gọi mọi người mà lại đuổi theo, cậu muốn bắt trộm à? \”
\”…\”
Ừ nhỉ! Sao lúc đó lại không nghĩ ra điều đơn giản như thế ta!
Cậu cảm thán, cố gắng bào chữa để bản thân trông không quá ngốc: \”tôi chỉ muốn đi xem để đảm bảo chút thôi.\”
Ai ngờ Kenma lại nghiêm trọng một cách kì lạ: \”lần sau đừng thế nữa, sẽ rất nguy hiểm.\”
\”Haha, tôi biết mà.\”
Gật gù cho qua, mèo con bên cạnh đã ăn no, cúi đầu dụi dụi vào lòng bàn tay của kenma.
Thấy Hinata nhìn nó, tưởng cậu tò mò, hắn lên tiếng: \”là mèo hoang đấy, đây là lần đầu tôi nhìn thấy nó.\”
Hinata hơi ngạc nhiên, trông nó thân với Kenma vậy mà, con mèo này thuộc kiểu ai cho ăn người đó là chủ à.
Ọt~
Cái bụng nhịn từ nãy của cậu giờ lại kháng nghị kêu lên.
\”Đói à, tôi có vài cái bánh quy này.\”
Hinata không khách sáo nhận lấy bỏ vào miệng, âm thầm nghĩ chắc tại Kenma tốt quá nên mới được tụi mèo yêu thích thôi.
\”Mà Kenma nè, pheromone của cậu có mùi gì vậy?\” Hinata vu vơ hỏi.
Hắn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi này: \” sao vậy, có ai đó nói gì với cậu à.\”
Hinata thầm nghĩ cậu tài thế, cười nói: \”không có, chỉ là tò mò thôi.\”
\”Là vị chanh.\”
Cậu thích thú: \”còn Kuro-san là Chocolate đúng chứ, tôi có ngửi qua một chút.\”
\”Ừm.\” lòng nghĩ khi về nhất định phải xử tên Kuro chuyên khoe mẽ này.
Ở thế giới trước của Hinata làm gì có chuyện người có thể phát ra mùi hương thế này, không khỏi hứng thú.
\”Cậu có thể ngửi mùi hương của tôi không?\”
Kenma ngừng một chút, lại cười khẽ\” cậu biết lời này của mình có nghĩa là gì không.\” Hắn nhìn biểu cảm ngờ nghệch của cậu, không khỏi thở dài, con ngươi kim sắc nhìn thẳng vào cậu.