Mi Jin nhìn bóng lưng chạy trối chết của hai đàn anh rồi lại nhìn Jin Sung, người đã quay trở lại với bữa ăn của mình như thể người vừa dùng ánh mắt đe dọa đàn anh không phải hắn. Mi Jin nhìn sang Hyung Suk, con hamster vẫn chuyên chú với đồ ăn của mình rồi lại đánh mắt sang nhìn Jin Sung lần nữa. Cứ qua lại như thế một hồi, trước khi Jin Sung kịp thẹn quá hóa giận thì cô rời mắt đi.
Thực ra ban nãy những gì hai gã Alpha kia nói cô đều nghe thấy, dù sao thì thính giác của Alpha cũng tốt hơn nhiều so với Omega và Beta. Mi Jin cũng không thấy những lời nói kia có vấn đề gì cả, nhưng khiến cô ngạc nhiên là người bạn cùng lớn lên từ nhỏ lại bất ngờ nổi cáu trong khi bình thường hắn chẳng muốn nhúng tay vào chuyện bao đồng bao giờ.
“À há.” Môi Mi Jin cong lên một độ cung nhỏ. Có gì đó không bình thường à nha.
“Gì cơ Mi Jin?” Nghe tiếng cô, Ha Neul hỏi, tay rút tờ khăn giấy ra đưa cho Hyung Suk ăn tới dính cả cơm trên miệng.
“Không có gì.”
Cuối cùng cũng hoàn thành bữa trưa của mình, Hyung Suk thở ra một cách thỏa mãn. Bụng em no căng luôn rồi. Chuyển đến đây tuyệt thật đấy, bình thường ở trường cũ chẳng mấy khi em được ăn no. Một phần cũng là do em bị bắt nạt miết, cơm chưa ăn được mấy miếng đã bị đám bắt nạt sai vặt chạy hết chỗ này đến chỗ kia.
“Bình thường cậu đều ăn thế này hả?” Ha Neul nhìn khay đồ ăn trước đó còn đầy ắp mà giờ đã trống trơn không còn một hạt cơm của Hyung Suk, hỏi.
“Ừm.” Hyung Suk cầm cốc nước bằng hai tay, uống một ngụm to, gật gật đầu.
“Ăn nhiều như vậy mà vẫn nhỏ con, chẳng béo chút nào. Ghen tị thật đấy. Tớ cũng muốn được như Hyung Suk!” Ha Neul nhìn xuống khay đồ ăn phần lớn là rau củ của mình, đã thế còn ăn không hết rồi lại nhìn sang cậu nhóc Beta mới tới với thân hình nhỏ nhắn. Ghen tị trong mắt muốn hóa thành thực thể luôn rồi. Cô cũng muốn ăn thịt, ăn gà, ăn hamburger,… nhưng mà chỉ cần đụng vào là cái bụng cô chình ình ra ngay. Ha Neul muốn khóc thét luôn.
Hyung Suk nghe cô nói mà câm nín. Em không biết nên vui hay nên buồn. Em nên vui vì kể từ ngày trở thành Omega thì thể chất của em không còn dễ phát phì như trước nữa, hay là nên buồn vì bị Ha Neul chê nhỏ con?
“Ừm… Ngày trước tớ không như thế này đâu. Hồi ấy tớ béo lắm.” Hyung Suk gãi đầu, nhỏ giọng nói, nhưng hai cô nàng đối diện nhìn em với vẻ mặt không tin. “Thật mà! Hồi trước tớ nặng hơn 100 cân lận ý, làm quả bóng lăn còn được luôn. Nhưng mà tự nhiên qua một tháng tớ gầy lại ấy chứ”
“Thôi, Hyung Suk không cần an ủi tớ đâu, tớ hiểu.” Ha Neul rút khăn tay lau giọt nước mắt không có thật. Cô không tin bé bự hơn 100 cân sau một tháng lại biến thành được bé cưng xinh xẻo như thế này đâu. Càng nói càng nghe vô lí mà.
Hyung Suk nhìn dáng vẻ đau (giả) khổ (trân) của cô nàng mà lúng túng tay chân. Em không có chút kinh nghiệm gì để đối phó với nữ Omega cả, thật ra thì trước đây em còn chẳng tiếp xúc với con gái mấy cơ, chứ đừng nói đến Omega nữ.
May mắn là, những tiếng hò hét bỗng dưng vang lên đã cứu Hyung Suk khỏi sự bối rối. Cả bốn người bọn em nhìn ra phía cửa căn tin, nơi một chàng trai tóc tím vừa bước vào cùng với nhóm nữ sinh vây quanh anh ta.