Cả người em như bốc cháy.
Nóng. Rát. Ngứa ngáy đến mức em chỉ muốn xé toạc da thịt mình ra cho hạ nhiệt. Mỗi nhịp thở đều kèm theo rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng. Kỳ phát tình lần này hoàn toàn khác. Hoàn toàn vượt khỏi khả năng kiểm soát của em.
Không một loại thuốc nào có thể xoa dịu nữa. Không phải em chưa thử. Trong ngăn kéo tủ bên cạnh giường, lọ thuốc cuối cùng nằm lăn lóc, rỗng không, như một minh chứng cho sự bất lực đến tuyệt vọng.
Trước đây, dù có phát tình thì em vẫn nhịn được. Vì em không khao khát ai cả. Không có mùi hương Alpha nào khiến em dao động. Nhưng giờ thì khác.
Mùi hương đó.
Cái mùi chỉ cần thoảng qua trong gió thôi cũng đủ khiến tim em thắt lại, cơ thể như mất khống chế.
Là mùi của các anh.
…
Cánh cửa quán đã được MinYoung khoá lại, khi cảm thấy cơ thể bắt đầu có dấu hiệu không ổn. Chị ấy biết em không thể tiếp xúc với ai. Nên khoá cửa để em bên trong an toàn.
MinGyu đang đứng bên ngoài. Em nghe tiếng anh gọi, tiếng anh gõ cửa dồn dập, lo lắng. Nhưng em không mở. Em không dám.
Vì chỉ cần cánh cửa ấy mở ra… em biết mình sẽ không còn là em nữa.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cuối hành lang. Gấp gáp nhưng không hoảng loạn. Một sự hiện diện quen thuộc.
\” Gyu? \” Giọng người đó trầm hơn, bình tĩnh hơn.
\” SeungCheol hyung? \”
MinGyu quay lại. Anh đang ướt mưa, mắt đầy căng thẳng.
\” Em gọi mãi mà Chan không trả lời. Em nghĩ em ấy đang bị sốt phát tình… \”
SeungCheol gật đầu. Không hỏi thêm. Tay anh đưa ra từ trong túi áo khoác, một chiếc chìa khóa nhỏ, bạc lạnh.
\” Chan từng đưa anh chìa dự phòng. Phòng khi em ấy một mình mà có chuyện \”
Nói rồi anh bước đến, tra chìa vào ổ khóa.
Cánh cửa bật mở. Bản lề kêu lên một tiếng khô khốc.
Không khí ấm và đặc bên trong tràn ra, như thể vừa mở cửa bước vào một mùa khác…nơi mùi oải hương không còn dịu nhẹ mà ngọt ngào đến mức ngột ngạt, sánh đặc như mật ong, trộn lẫn cùng nhiệt độ cao bất thường khiến người ta choáng váng.
SeungCheol không do dự, bước hẳn vào trong rồi quay lại khép cửa quán. Anh khóa lại cẩn thận.
Sau đó, anh lặng lẽ mở cánh cửa gỗ nhỏ phía sau, dẫn vào căn nhà Chan vẫn hay ở mỗi khi đóng cửa nghỉ.
Ngay khi cánh cửa hé ra, một cơn sóng mùi hương đậm đặc xộc thẳng vào mặt. Không khí như đông đặc trong tích tắc.
Oải Hương.
Không còn là thứ mùi thanh mát thoảng qua như mọi khi em lướt ngang qua họ, mà giờ đây nó bị biến đổi. Đậm, nồng, mang theo dấu hiệu rõ ràng của một Omega đang trong kỳ phát tình đỉnh điểm-và đang cố gắng kiềm nén sự đau đớn lẫn khao khát.


