Tim em như chùng xuống khi nghe những lời ấy. Ánh mắt của MinGyu, dù cố che giấu, vẫn không thể giấu nổi sự chân thành và đau lòng trong đó. Em siết nhẹ bàn tay mình, cố gắng tìm lời để nói, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
\” MinGyu… \”
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có chút cay đắng. \” Em không cần trả lời đâu. Anh chỉ muốn nói ra, ít nhất một lần, trước khi anh không còn cơ hội nữa \”
Lời nói của anh khiến em khựng lại. Một nỗi sợ vô hình len lỏi trong lòng. \” Ý anh là sao? \”
MinGyu đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi em. \” WonWoo hyung, anh ấy và em dù đã chia tay. Nhưng trong lòng em, anh ấy vẫn ở đó. Anh không thể trách em vì điều đó, cũng không thể bắt em quên đi. Chỉ là… \” Anh thở hắt ra, ngón tay vô thức siết nhẹ mép bàn. \” Anh đã hy vọng, dù chỉ một chút, rằng anh cũng có thể có một vị trí nào đó trong lòng em \”
Em im lặng. Có quá nhiều cảm xúc đan xen, khiến em không biết phải làm sao.
\” MinGyu… \” Giọng em nhỏ dần, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy.
MinGyu nhìn em, đôi mắt dịu lại, nhưng vẫn mang theo chút bi thương. \” Anh biết. Và vì biết nên anh mới không trách em. \”
Anh cười, lần này có chút nhẹ nhõm hơn. \” Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, được không? Chỉ cần bây giờ có thể ngồi đây cùng em, với anh vậy là đủ rồi \”
Nhưng em biết, có những điều, một khi đã nói ra, sẽ không bao giờ quay lại như trước nữa.
\” Alo? \”
\” Chào phụ huynh của bé Mogu, \” giọng cô giáo vang lên, có chút lo lắng. \” Bé vô tình bị té trong lúc chơi, dù đã cầm máu nhưng vết thương vẫn chưa ngừng chảy. Chúng tôi nghĩ phụ huynh nên đưa bé đi kiểm tra ngay \”
Đầu óc em như trống rỗng, mọi suy nghĩ trở nên rối loạn. Em đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch.
\” Em ổn không? \” MinGyu nhìn em, lo lắng hỏi.
Em không thể trả lời ngay lúc đó, chỉ vội vàng với lấy túi xách, giọng gấp gáp: \” Mogu bị té, em phải đến trường ngay! \”
Không đợi thêm giây nào, em lao ra ngoài, nhưng MinGyu đã nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ tay em.
\” Để anh đưa em đi. \” Giọng anh kiên định, không chấp nhận bất cứ sự từ chối nào.
Lúc này, em không còn đủ tỉnh táo để tranh cãi hay từ chối nữa. MinGyu nói với chị MinYoung sẽ đưa Chan ngay bây giờ, nên bảo chị hãy coi quán cẩn thận. MingYoung chỉ gật đầu, để mặc MinGyu kéo em ra xe. Tim em đập dồn dập, chỉ mong có thể nhanh chóng đến bên Mogu.
MinGyu liếc nhìn em khi xe lao nhanh trên đường. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở gấp gáp của em.
\” Chan, Mogu là ai? \” Giọng anh trầm xuống, nhưng không giấu được sự tò mò xen lẫn lo lắng.
Em siết chặt điện thoại trong tay, mắt dán chặt vào màn hình, như thể chỉ cần chớp mắt một giây thôi, sẽ có tin xấu hơn ập đến.
\” Là con trai em… \” Giọng em nhỏ đến mức gần như bị tiếng xe lấn át.
MinGyu thoáng khựng lại, ánh mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc. Anh quay sang nhìn em, như thể muốn chắc chắn mình không nghe nhầm.


