Bỗng một tiếng kinh ngạc vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt
\”Tỉnh! Vật thí nghiệm 003 tỉnh lại rồi!\”
Âm thanh đầy phấn khích kéo theo hàng loạt bước chân dồn dập. Màn hình nhịp tim bỗng vọt lên một nhịp mạnh mẽ, đường biểu đồ đang mờ nhạt lập tức dao động dữ dội.
Bên trong lồng kính, thân thể nhỏ gầy kia khẽ co giật. Đôi mắt vốn khép chặt bỗng bật mở, tròng mắt xanh lam mờ đục phủ một tầng đỏ rực như máu.
Takemichi thở dốc, đôi môi tái nhợt bật ra từng hơi thở như bị xé rách, sống lưng cong lên, toàn thân run rẩy dữ dội. Không ai rõ là vì đau đớn hay vì sức mạnh nào đó đang bạo phát từ sâu trong cơ thể cậu.
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của cậu như xuyên qua lớp kính, xuyên qua cả bầu không khí, mang theo một thứ gì đó vừa bi ai vừa… nguy hiểm.
“Nhanh lên! Mau đi gọi giáo sư tới!” một giọng nói hốt hoảng vang lên giữa căn phòng lạnh lẽo.
Người phụ trách thí nghiệm run rẩy nhìn các chỉ số đang nhảy loạn trên màn hình. Nhịp tim đã ổn định, mạch phản ứng đang tăng vọt, sinh lực bùng phát ngoài dự đoán.
“Thành công rồi… thuốc thí nghiệm thành công rồi!”
Không khí như đông cứng trong một khắc, rồi tất cả vỡ òa trong náo động. Các bác sĩ, kỹ thuật viên thi nhau lao ra ngoài truyền tin. Bên trong, Takemichi vẫn gồng mình muốn ngồi dậy giữa ánh sáng chập chờn, ánh mắt đỏ rực lóe lên một tia dữ tợn… như thể mọi giới hạn của con người vừa bị phá vỡ.
Giữa lúc phòng thí nghiệm đang ngập tràn tiếng reo hò vui mừng, người ta chưa kịp ăn mừng thành công của một \”bước ngoặt lịch sử\”, thì một âm thanh chói tai xé toạc không khí.
“Á—! KHÔNG! CẨN THẬN—!”
Tiếng hét thất thanh vừa vang lên, một nhân viên thí nghiệm đứng gần giường Takemichi đột ngột ngã gục xuống nền. Cổ hắn bị bẻ gãy trong tích tắc, xoay vặn một góc quái dị, ánh mắt còn chưa kịp nhắm lại, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng chết chóc.
Takemichi mở mắt.
Ánh mắt ấy không còn chút cảm xúc con người, chỉ là trống rỗng, điên dại, ngập tràn sát ý. Máu tươi từ khoé môi chảy xuống cằm, nhưng cậu chẳng hề thấy đau. Cơ thể dường như đã bị xé rách và tái cấu trúc hàng chục lần, giờ đây chỉ còn lại bản năng sống sót đầy tàn bạo.
Tiếng chuông báo động rú vang.
Người gác trực còn chưa kịp chạm vào nút báo động thì cậu đã vung tay một ống nghiệm vỡ cắm sâu vào hốc mắt hắn, khiến tiếng thét bị nghẹn lại trong cổ họng. Cậu xoay người bật dậy, giật đứt toàn bộ dây truyền, rồi nhào tới phá nát các lồng kính bên cạnh.
Mỗi lần lồng kính vỡ tung là một sinh vật dị dạng lao ra các mẫu vật thí nghiệm, từng con một đều là sản phẩm ghê rợn bị biến đổi gen, cơ thể chưa hoàn chỉnh, não bộ chỉ còn bản năng săn mồi.
Nhưng thay vì tấn công Takemichi, bọn chúng lại như bị khí tức của cậu áp chế, điên cuồng lao vào nhân viên xung quanh.
Tiếng thịt bị xé rách. Tiếng xương vỡ. Tiếng khóc thét. Tiếng kêu cứu.