– Hả? Anh bảo gì cơ? _ Jun dường như không tin nổi vào tai mình.
Wonwoo thở dài, anh vuốt lại tóc cho cậu rồi nói.
– Hình như là có vấn đề về tài sản của ba em. Em có muốn qua bệnh viện xem tình hình không?
Cậu có hơi nhíu mày do dự, nhưng cuối cùng thì vẫn lựa chọn tới đó. Tuy Jun chẳng quan tâm tới người ba ấy, nhưng vấn đề liên quan tới tài sản, còn là do mẹ kế ra tay thì 9 phần 10 là cũng có liên quan tới bản thân cậu, nên Jun nghĩ mình vẫn cần qua xem sao.
Cách đây mấy tháng lúc ông hẵng còn hôn mê nằm trong viện, chuyện ở công ty thì xáo trộn, Moon SukJoong đã nói muốn giao tài sản cho cậu, Jun vẫn nhớ vào lúc mình đi ra khỏi phòng làm việc của ông ta thì đã bắt gặp người mẹ kệ ấy, thậm chí còn suýt đụng trúng. Hôm đó cậu còn vội vàng trở về do chuyện của nhà họ Jeon nên không để ý, giờ nhớ lại thì có khi ngay từ khoảnh khắc đó bà ta đã nghe thấy được gì rồi.
Tới bệnh viện thì trợ lý của Moon SukJoong dẫn họ vào. Ông ta bị mẹ kế của cậu dùng một con dao gọt hoa quả đâm hai phát, một vết ở bả vai và một vết ở mạn sườn, cả hai vết thương đều rất sâu. Lúc đó ông ta phẫn nộ và còn tỉnh táo nên đã phản kháng lại, đẩy đối phương ngã xuống cầu thang, giờ bà ta cũng đang phải điều trị do gãy chân và đầu bị va đập.
Trước đây Jun từng thường xuyên mỉa mai ông ta rằng, dù có khốn nạn hại đời mẹ cậu nhưng lại chẳng thể bỏ được người vợ đầu luôn hết lòng vì mình. Bà ta cũng đã phải nhịn nhục hơn 10 năm, cho nên có thể coi là một người nặng tình. Không ngờ rồi tất cả cũng có kết cục thế này, cũng đủ khiến người ngoài nhìn vào phải cảm thán không thôi.
Vừa thấy Jun và Wonwoo bước vào phòng bệnh, ông ta đã nằm trên giường thều thào trách cứ.
– Hai đứa tới đây làm gì? Đi lại có tiện đâu mà tới?
– Ông bớt đóng kịch lại đi _ Jun ngồi xuống ghế sofa đối diện giường bệnh, cậu chán ngán đáp lời _ Không phải là ông cố tình bảo trợ lý gọi điện để nói chúng tôi tới hay sao? Lại còn phải giả bộ?
Moon SukJoong cứng người, đành phải lảng sang chuyện khác.
– Em bé thế nào rồi? Đợt tết vừa rồi sao không về nhà? Chẳng có phép tắc gì.
Đợt tết vừa rồi họ chỉ qua nhà chơi với ông ngoại, lúc đó ông cụ vừa xuất viện nên Moon SukJoong tất nhiên là chẳng dám ý kiến, giờ thì lại giở cái giọng bất mãn ra với cậu.
Jun cũng chẳng thèm chấp loại người như vậy, nên cậu đi thẳng vào vấn đề chính, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
– Thế cuối cùng là đã có chuyện gì mà sao tới nỗi này? Vì chuyện tiền bạc à?
Vừa nghe vậy ông ta đã nổi nóng, giọng nói tràn ngập sự chán ghét.
– Ba gọi điện thoại cho luật sư để làm thủ tục giải quyết các vấn đề phân chia tài sản cá nhân thì mụ ta nghe thấy.
Không ngoài dự đoán.
Jun gật gù, cậu cũng chẳng quan tâm chuyện phân chia tài sản đó, chỉ cảm thấy nực cười.