Ly rượu vơi quá nửa cũng là lúc Wonwoo thấy mình cần phải trở về nhà rồi.
Anh gọi thanh toán rồi quay sang Jeonghan.
– Mai vẫn phải đi làm đó.
– Ê dở à, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu nữa. Mới 11h30 thôi!
Nhưng Wonwoo lại như chẳng nghe thấy gì, chỉ bảo phục vụ gọi cho mình một lái xe thuê, dù sao hôm nay anh cũng đã uống rượu mà xe thì không thể để đây được.
Jeonghan thì vẫn í ới phía sau, còn không quên xin số cậu trai phục vụ xanh tươi mơn mởn lúc nãy.
Cánh cửa quán bar mới mở cả hai đã nghe có tiếng ngồi hô hoán cùng tiếng xô xát không hề nhỏ. Có đánh nhau ư?
Thực ra thì đúng là đánh nhau, mà sự va chạm ấy cũng vừa mới chấm dứt, anh thấy một người thanh niên Omega cao gầy mặc trên người bộ đồ da ôm sát đường cong cơ thể đang lấy chân đè lên một kẻ khác dường như là Alpha đang dính cả người vào cửa một chiếc xe đỗ ở đó, mà có vẻ đôi chân ấy cũng không hề nhẹ nhàng chút nào vì tên Alpha đó đang kêu oai oái, thiếu điều hét muốn đứt dây thanh.
Jeonghan lúc này thò đầu ra hóng hớt thì bất chợt kêu lên.
– Ê, đó là xe em đấy Wonwoo.
Wonwoo thở dài, ừ anh biết mà, anh trông thấy từ nãy rồi.
Tên Alpha kia thì dường như đang cảm thấy bị sỉ nhục quá mức nên vẫn buông lời nhục mạ, bởi vậy bị thêm một cú đấm nữa cũng chẳng sai. Có điều, tay cậu ta hơi quá lực rồi, cái nhẫn đó đập cả vào kính xe anh rồi thì phải.
Jeon Wonwoo thở dài lần thứ n rồi bước tới chỗ xe mình đang đậu.
Lúc này tên điên kia không dám hó hé thêm câu nào nữa, nhưng cậu chàng Omega thì vẫn hăng máu chửi như vừa được tiếp thêm sức vậy.
– Con mẹ mày nữa thằng chó này, cho mày một bài học, mày nghĩ mày là Alpha là muốn động tay động chân với Omega nào cũng được đấy hả? Cẩn thận lần sau ông đây đấm mày mấy trận nữa.
Cậu vừa dứt lời thì một giọng nói đã vang lên phía sau.
– Tránh ra.
Giọng nói ấy trầm trầm, cũng dễ nghe chỉ là nó không mang thiện ý.
– Anh là ai? Đồng bọn với nhau à?
Jun quay người lại, đôi mắt nheo lại đánh giá, trong đầu thì chạy 1001 điều tính toán… cũng cao xấp xỉ nhau nhưng mà nhìn dáng dấp này không dễ xơi đâu, mình cậu mà bị hai tên này cùng quây thì xong chắc luôn.
Bấy giờ cái tên Alpha chết dẫm kia như nắm được cọng rơm cứu mạng, liền cố giãy ra khỏi Jun, còn luôn miệng nói.
– Thằng này nó điên rồi. Tôi không làm gì hết, chỉ chẳng may chạm nhẹ mà nó đã lôi tôi ra đây.
Jun nghiến răng thụi một cú nữa vào bụng hắn, tên Alpha đó liền gục xuống đau đớn, mà bản thân cũng hiểu ra cái người mặc sơmi quần âu, tay khoác áo vest, chân đi giày da kia chẳng hề liên quan tới thằng điên đang nằm xụi lơ dưới chân mình.