(*) Mint Espressoo: là một sự kết hợp táo bạo giữa cafe đen đắng và hương thơm ngát của bạc hà tươi tạo nên một thức uống độc đáo và đầy tính nghệ thuật.
Jun nghe xong thì bị dọa tới nỗi hốt hoảng phải tụt ngay xuống khỏi lưng anh.
Wonwoo khó hiểu nhìn cậu, còn đang chờ giải thích, thế nhưng Jun lại lảng sang chuyện khác.
– Này nha, ai cho anh ngửi cổ tôi thế!! Này là đùa giỡn con nhà lành đúng không!?
Lần đầu tiên Wonwoo ý thức được bản lĩnh chọc điên người ta bằng lời nói của Moon Junhwi chính là trời sinh đã có, may mà đã ở cùng nhau được một thời gian nên anh cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Anh quay người tiếp tục đi về phía homestay, vừa đi vừa nói.
– Chúng ta là bạn đời hợp pháp, dùng cụm từ \’đùa giỡn con nhà lành\’ là không có đúng đâu.
Jun chầm chậm đi theo sau không xa không gần, cậu nhủ thầm: Anh cũng biết là bạn đời hợp pháp cơ đấy, có cái mối quan hệ bạn đời hợp pháp mà mỗi người ngủ một phòng không? Trong sáng tới độ mà tôi cũng ngại không dám ý kiến luôn á.
Không phải cậu có ý đồ riêng gì với Jeon Wonwoo, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng có khái niệm gì về mấy chuyện ấy, phần lớn thời gian là lăn lộn đi đánh nhau, không thì lên bar hoặc úm ở trong quán cafe. Bởi vậy mỗi lần Kwon Soonyoung và ông anh trai Choi Seungcheol tới quán mà thấy cậu đang kiên nhẫn lọc hạt rồi rang rang xay xay thì lại liên tưởng ngược lại cái người tối qua ở trên bar đánh người, lúc ấy họ đều có muốn cảm giác muốn đưa cậu đi tới khám bác sĩ tâm lý, xem có cái dây thần kinh nào nhỡ chập vào nhau không.
Thực ra điều cậu lo bây giờ là bản thân không có thuốc ức chế, vậy kỳ phát tình tới phải làm sao vượt qua được đây?
Mặc cho những nỗi lo ấy của Jun, những làn gió nhẹ của biển Adriatic chào đón hai người đầy nồng nhiệt, Trieste dần hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động, nơi thời gian như lững lờ trôi qua những con phố cổ kính. Mặt trời lúc chạng vạng lấp lánh trên mặt nước, làm cho thành phố như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo, huyền bí. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ về bến cảng, như thể kể cho những ai đến đây câu chuyện của một thành phố đã chứng kiến bao biến động lịch sử.
Trên con phố chính, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên các bức tường đá cổ xưa. Mỗi bước chân trên nền đá cũ kĩ như đưa người ta quay ngược lại thời gian, về một kỷ niệm xa xưa của những buổi chiều tĩnh lặng, khi những người lính hải quân mặc áo dài bước qua trong tiếng động của đôi giày đế da. Những cửa sổ của các ngôi nhà nằm san sát nhau, mang trong mình bí mật của cả một thời đại. Hơi thở của thành phố không chỉ có mùi biển mặn mà còn là sự kết hợp của mùi cà phê thơm nồng từ những quán xưa cũ.
Trong một góc khuất nhỏ, có một quán cà phê nhỏ xinh mang tên \”Caffè San Marco\”, nơi ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn bàn chiếu lên những tờ giấy viết tay cũ kỹ. Những người khách đến đây, ngồi không vội vã, như thể họ đã quen với nhịp sống chậm rãi của Trieste. Cà phê đen đậm đà, hòa quyện với không gian yên tĩnh, khiến mỗi người như đắm chìm trong những suy tư riêng biệt, trong khi không gian xung quanh vẫn nhẹ nhàng kể lại câu chuyện của thành phố này – một câu chuyện về những cuộc gặp gỡ của văn hóa, về những con người từng để lại dấu ấn trong từng ngóc ngách của Trieste.