Bóng đêm bao phủ.
Du Sanh nhìn rõ ràng người đang nằm ở trong bụi hoa. Người nọ mặc lễ phục hoàng thất màu trắng ngà, bởi vì tư thế mà vạt áo lễ phục hỗn độn mà tung ra đè lên trên cánh hoa.
Cậu ta nghiêng thân, cả người run rẩy, mái tóc màu bạc dài thả trên vai. Có lẽ là nghe được tiếng người, cậu ta hoảng sợ, khi nhìn qua là ánh mắt trong màu hổ phách, phiếm lên màu đỏ lại mờ nước.
Xinh đẹp, lại đáng thương.
Hoá ra, không phải tiểu tình lữ à……
Du Sanh cũng không có ý muốn nhìn trộm bí mật của người khác, huống chi người nọ là hoàng tử điện hạ của đế quốc.
Cô lập tức quay người, chỉ là lại không có rời đi.
– \” Điện hạ , xin hỏi người có cần hỗ trợ sao?\”
– \” Không cần\”
Giọng nói đè nén, nhưng vẫn cực kỳ dễ nghe, thanh lãnh, trong trẻo giống như khe suối nơi núi rừng.
Du Sanh xác nhận không cần mình, liền chào hỏi, cất bước liền đi. Nếu không phải còn đạo đức nghề nghiệp, cô vừa rồi liền trực tiếp đi rồi, chứ nào còn chờ đến bây giờ?
Lean không dự đoán được cô lại như vậy một chút do dự đều không có, cậu kinh ngạc mở to hai mắt.
Nhưng thực mong trong lòng phẫn nộ chiếm thương phong, cô ấy thật sự nói đi là đi, không thấy ta đang khó chịu sao, lúc trước ở toilet của trường rõ ràng không phải như thế.
Rõ ràng còn ôm cậu ta…
– \” Từ từ…\”
Du Sanh dừng lại, có chút nghi hoặc:
– \”Điện hạ, còn có chuyện gì sao?\”
Lean cũng không biết vì sao kêu cô, chính là theo bản năng, cảm thấy không thể để cô đi như vậy.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng là thân thể đau đớn làm cậu khó có thể chịu đựng, cắn môi phát ra một tiếng kêu rên.
Du Sanh hơi nhíu mi: – \”Điện hạ?\”
Cô vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng bước chân có chút hỗn độn.
Lean cũng nghe thấy, cái bộ dạng này cậu ta không thể để người phát hiện, một khi bị phát hiện hậu quả không dám tưởng tượng.
Đáng giận, kỳ động dục của ta rõ ràng còn lâu mới đến, cũng không biết là ai đã hạ dược làm dẫn phát sớm, nếu là để ta bắt được……
Chỉ là hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện này đó.
– \”Du Sanh……\”
Du Sanh không xoay người, thấp giọng trả lời:
– \”Điện hạ có gì phân phó?\”
– \”Lại đây……\”
Lean cố đè nén thanh âm run rẩy, chỉ là không hiệu quả lắm.
Du Sanh cũng không có nhiều biểu tình, xoay người đi qua đi, mắt nhìn thẳng — cô chỉ là muốn tạo phiền toái cho mình.
Lean nhìn alpha thờ ơ, cậu cắn chặt răng, nếu là bình thường, cậu đã sớm nhịn không được mà trào phúng hai câu.