\”Ta hét lên hướng về phía bầu trời ~ nói rằng ~ ta yêu em ~ ta hướng về phía mây trắng lang thang ~ nói rằng ~ ta nhớ em. . .\”
Đại học Lâm Hải, mấy tuần trước tết, lễ mừng năm mới tết dương.
Trên sân khấu ban nhạc đang hăng say phiêu lãng, ca sĩ tuổi trẻ hát lên những ca từ du dương tiết tấu nhẹ nhàng, trong sân trường truyền qua tiếng nhạc khúc rộn ràng của lễ hội, đèn nê ông lấp lóe, ánh đèn sặc sỡ chiếu rọi ở lên những tán cây.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt, một học kỳ lại sắp đi qua.
Một năm này sắp kết thúc, ngày mai sẽ là năm mới dương lịch.
Đại học Lâm Hải đã phát phúc lợi tết nguyên đán cho các lão sư — một chiếc thẻ siêu thị, mệnh giá mấy trăm.
Vật tẫn kỳ dụng, Tống Nghi quyết định thừa dịp ngày nghỉ ba ngày cùng Bùi Thanh Miễn đi ra ngoài mua sắm.
Tốc độ tiêu thụ đồ ăn của nhà bọn họ cũng không tính chậm, có một cái Omega có lượng ăn thật lớn, một cái Alpha, lại thêm cha mẹ, anh trai có đôi khi cũng tới nhà ăn bữa cơm.
Bọn họ thường thường cần một tuần tới trung tâm thương mại đi siêu thị mua sắm một lần.
Sau khi có lịch nghỉ và phúc lợi Tết nguyên đán, toàn thầy trò đều nhận được thông báo về thời gian tổ chức hoạt động đếm ngược mừng xuân ở trên tài khoản chính thức của nhà trường.
Đêm ba mươi mốt tháng mười hai năm nay, một lễ countdown được nhà trường tổ chức.
Địa điểm là ở thao trường mới xây sau thư viện khu giảng đường Bồi Hải của khuôn viên đại học Lâm Hải.
Sở trưởng sở nghiên cứu Lâm Hải cũng cho nhân viên trong tổ hạng mục nghỉ sớm, để mọi người về sớm một chút đi chơi lễ, dù là cùng người yêu vẫn là người thân trong nhà.
Thế là, hai vợ chồng Nghi Miễn liền quyết định đến xem lễ mừng xuân của đại học Lâm Hải.
Đối với cả hai người mà nói đây đều là chuyện lần đầu mới mẻ.
Mỗi năm, đêm countdown ở sân trường đại học Lâm Hải đều tổ chức được phi thường long trọng, có đôi khi nhà trường sẽ còn mời đến các danh nhân trong các giới, trong đó không thiếu ca sĩ minh tinh trong làng giải trí.
Năm nay cũng thế, ca hát trên sân khấu chính là ca sĩ tuổi trẻ nào đó nổi danh đã lâu. Giọng hát trong trẻo, nụ cười anh tuấn.
Tống Nghi cùng Bùi Thanh Miễn tại dưới khán đài tìm chỗ ngồi, vừa nghe tiếng ca, lại nghe mọi người ồn ào nghị luận.
Bùi Thanh Miễn đưa tay, tư thế nửa ôm bạn lữ, rất có dáng vẻ bảo hộ.
Anh hôm nay mặc một thân áo khoác nhung rất ấm áp, không phải chất liệu chế phục giữ nhiệt cao cấp quân đội phát ra, mà là một chiếc có kiểu dáng rất thời thượng, tuấn nhã.
Một chiếc khăn quàng cổ lông nhung màu nâu nhạt, một bộ găng tay có dây thắt có thể đeo vắt lên trên cổ.
Tất cả những gì đang mặc, toàn bộ đều là Tống Nghi chuẩn bị cho anh.