Rất nhiều người hâm mộ nghề nghiệp giảng viên, cho rằng họ có kỳ nghỉ dài đến ba tháng, nghỉ đông và nghỉ hè, trong thời gian này không cần đi làm lên lớp vẫn có thể cầm về tiền lương.
Sự thật cũng xác thực là như thế, trong các kỳ nghỉ, chỉ cần trường học không có sắp xếp những nhiệm vụ khác, làm giáo sư, bọn họ cũng có thể hưởng thụ một kỳ nghỉ phi thường thoải mái dễ chịu.
Trên vòng bạn bè của Tống Nghi, các đồng nghiệp đã lên bài đi du lịch các nơi — từ tự thân du ngoạn hay du lịch theo đoàn, nào là phong cảnh đẽ đẹp các nơi với ảnh chụp chín tấm đăng cùng lúc, lại thêm chút caption vui vẻ hứng thú bừng bừng, cứ như là từ vòng bạn bè liền có thể nhìn thấy thắng địa du lịch cả nước.
Người nhà họ Tống sau khi biết Tống Nghi đã được nghỉ, hỏi riêng Tống Nghi muốn cùng Bùi Thanh Miễn cùng nhau đi làm cái tuần trăng mật hay không — rất nhiều vợ chồng mới cưới đều là làm như vậy.
Tống Trầm thậm chí còn thu nhặt sổ tay khảo sát du lịch làm lúc cho nhân viên nghỉ phép năm, gửi cho Tống Nghi, nhiệt tình đề nghị cô có thể nhìn xem hướng dẫn đánh giá phía trên.
— nếu như hai đứa muốn đi hưởng tuần trăng mật.
Tống Nghi lúc ấy đang ở nhà, loay hoay lấy bột cà phê, một tay chuẩn bị cho Bùi Thanh Miễn một cốc cà phê đen, cô một bên nhìn thấy tin nhắn, buồn cười.
Chính gặp ngày nghỉ, Bùi Thanh Miễn chậm rãi đi đến phòng bếp, liền thấy Tống Nghi đang vừa ở bên cạnh máy cà phê nghiền bột vừa bất đắc dĩ cười.
Nhất thời có lòng hiếu kỳ, anh rón rén đi qua, giống như mèo nhỏ mon men với đệm thịt chạm đất.
Nhưng mà, mùi tin tức tố của anh đã tiến dần vào trong mũi Tống Nghi, cô cũng không quay đầu, mỉm cười nói:
– \”Anh là muốn hù ta sao?\”
Bùi Thanh Miễn: – \”. . .\”
Anh lúng túng rụt rụt chân, nhìn chung quanh, giả bộ dáng như không hề có ý đồ làm như vậy:
– \”Không có … ta chính là muốn xem một chút em đang làm cái gì.\”
– \”Pha cà phê cho anh đó, vừa mua gói hạt cà phê mới, hương vị khá tốt.\”
Tống lão sư tóc dài lỏng lẻo búi lên đến, bên gương mặt có một phần tóc mai rủ xuống, cả người lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp, cô xoay đầu lại, dây đeo kính mắt màu bạc nhẹ lung lay.
Bùi Thanh Miễn nhìn chằm chằm dây bạc kia, do dự đặt câu hỏi:
– \”Cặp mắt kính này nhìn thật quen mắt.\”
Tống Nghi đưa di động đẩy đến một bên, màn hình lóe lên màn hình, cũng không có quá quan tâm.
Cô với giấy lọc đặt ở trên ấm, tiết tấu trôi chảy rót nước nóng vào, một nháy mắt, trong không khí toát lên hương thơm cà phê.
Nghe Bùi Thanh Miễn nói, cô nghiêng đầu một chút, khóe miệng giương lên, ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu anh đến gần một chút mà nhìn.
– \”Hiếu kì liền đến nhìn.\”
Tống Nghi nắm một cái cốc, đổ cà phê đen vào, bởi vì pha lượng nhiều, đầy đủ cho hai người uống, thế là lấy tiếp một chén cho mình.