Nhà mà Tống Nghi cùng Bùi Thanh Miễn đến xem ước chừng hai trăm ba mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, còn có một cái ban công lớn.
Nội thất dĩ nhiên là đã sớm đầy đủ, đây là một căn nhà cũ, nhưng tuổi cũng không tính là lâu, xây xong chừng độ mười năm.
Chủ trước là đôi vợ song B ân ái, họ bởi vì nhu cầu công việc sắp điều đi nước ngoài mà mười năm nữa đều không có kế hoạch ở trong nước.
Bán đi căn nhà này, có thể cho họ một phần tái chính dư dả để xuất ngoại.
Bùi Thanh Miễn hiển nhiên rất thích cái ban công lớn này, anh đứng ở ban công nhìn phía trước một lúc lâu, sau đó nói với Tống Nghi:
– \”Chỗ này có thể đặt cái ghế nằm.\”
– \”Nếu như thời tiết tốt, chúng ta có thể ở ban công ăn bánh gatô uống cà phê. . .\”
Tuyến thể anh liên tục không ngừng tản mát ra cảm xúc vui vẻ, xoá đi những lo nghĩ hôm nay của Tống Nghi.
Cô đứng ở bên cạnh anh, nhìn vào ban công rộng rãi lại sáng sủa, nhẹ gật đầu, hết sức chăm chú nói:
– \”Ta cũng thích cái ban công lớn này.\”
Chủ nhà trước có phẩm vị trang trí rất tốt, chỉ có một phần nhỏ không quá phù hợp với ý muốn của Tống Nghi.
Ba phòng ngủ một phòng khách, trong đó một cái phòng ngủ nhỏ được cải tạo thành phòng trẻ con.
Chủ nhà song B đã có một bé con ba tuổi khỏe mạnh xinh đẹp.
Bọn họ kể rằng căn hộ này là sau khi bạn lữ có thai mới dọn vào ở, nơi này lưu lại quá trình cặp đôi kia cùng trải qua các giai đoạn mang thai, sinh dục, cho tới bây giờ đứa trẻ sẽ nhảy nhót chơi đùa.
Tống Nghi không biết Bùi Thanh Miễn có kế hoạch sinh dục sau đó như thế nào, cô nghĩ, nếu như mấy năm gần đây không có kế hoạch sinh con, hai người có thể đổi phòng trẻ con sang một công dụng khác.
Thư phòng hoặc là phòng thay đồ để quần áo đều là lựa chọn tốt.
. . .
Bùi Thanh Miễn hiển nhiên không biết được Tống Nghi đã bỏ công sức như nào, đến mức mà tìm hiểu kỹ cả câu chuyện của chủ nhà cũ.
Giống như cô từng nói với Minh Chi Chi, cô không thích những nhà cũ mà có vía \”không quá may mắn\”.
Cô nói cho Bùi Thanh Miễn các thông tin mà bên chủ nhà đưa. Rồi bảo:
– \”Đây là căn mà ta cảm thấy hài lòng nhất. Bây giờ, chúng ta còn có ba căn nhà nữa để lựa chọn, tiếp nữa cùng nhau đi nhìn xem?\”
Tống Nghi ôm Bùi Thanh Miễn một chút, lúc cô nhìn về phía anh, cái cằm thoáng nâng lên, ánh mắt lúc nào cũng tĩnh mịch mà thanh tịnh, rất khó nói rõ cái thần thái mê muội động lòng người này là gì.
Cô như thường lệ đeo kính, số độ không lớn, cho dù xuyên qua mắt kính, đôi mắt cô vẫn là tươi sáng mà mỹ lệ.
Bùi Thanh Miễn ngửi được trên người cô hương hoa nhàn nhạt, thanh tịnh, hơi lạnh như là bạc hà, lại cũng giống là bánh kẹo ngọt ngào.