Mùa khai giảng sắp đến, Kỷ Ngọc Lâm ở nhà luyện đàn, thu dọn hành lý, tiện thể điều chỉnh lại tâm trạng, chấp nhận mối quan hệ sắp thay đổi giữa cậu và Bùi Nhẫn.
Những kỳ nghỉ trước đây, hầu như năm nào cậu cũng đi cùng Bùi Nhẫn, giờ đây lại dần trở nên xa lạ, cậu luôn tự nhắc mình phải từ từ thích nghi.
Buổi trưa, ba mẹ về, Kỷ Ngọc Lâm xuống phòng khách ăn cơm cùng họ.
Mẹ Kỷ và Kỷ Thành Chiêu ra ngoài có chút việc bận, còn phải đi gặp mấy người, trước khi đi vội vàng dặn dò Kỷ Ngọc Lâm mấy câu, còn nhét cho cậu chút tiền.
Mẹ Kỷ đi đến cửa còn không yên tâm quay đầu lại, nói: \”Nhớ uống thuốc đúng giờ, có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với mẹ ngay nhé.\”
Kỷ Ngọc Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Kỷ nhìn con trai ngoan ngoãn trầm lặng, lại nói: \”Nếu ở nhà thấy buồn thì ra ngoài đi dạo đi con.\”
Từ nhỏ thể chất Kỷ Ngọc Lâm đã không tốt, không thích vận động, bạn bè cũng chẳng có mấy người.
Bậc phụ huynh đều mong Kỷ Ngọc Lâm có thể hoạt bát hơn, mẹ Kỷ chân thành nói: \”Mẹ không cấm con kết bạn đâu.\”
Kỷ Ngọc Lâm nói dạ, tiễn ba mẹ ra cửa, quay đầu về phòng tiếp tục luyện đàn.
Kỷ Ngọc Lâm đánh đàn piano liên tục hai tiếng, cậu có chút mệt mỏi, đóng đàn chuẩn bị lên giường nằm nghỉ.
Điện thoại vừa sạc đầy sáng lên, Bùi Nhẫn gọi đến.
Ngón tay Kỷ Ngọc Lâm miết trên màn hình, chậm rãi mở máy.
\”Bùi Nhẫn.\”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, khàn khàn.
Đầu dây bên kia, Bùi Nhẫn khựng lại một chút, vốn định hỏi Kỷ Ngọc Lâm sao vừa nãy không bắt máy, lời đến miệng lại đổi thành: \”Mệt à?\”
Kỷ Ngọc Lâm xoa xoa đôi mắt ê ẩm: \”Có một chút, vừa nãy em đang luyện đàn.\”
Giọng cậu dịu dàng khàn khàn, qua điện thoại có vẻ ngoan ngoãn mờ ảo.
Bùi Nhẫn ngẩng đầu nhìn khu chung cư trước mặt, tâm trạng thoải mái, nói: \”Anh đến dưới nhà em rồi.\”
Kỷ Ngọc Lâm một tay chống người ngồi dậy ngay lập tức: \”Anh… Sao lại đến đây?\”
Bùi Nhẫn nói: \”Em không đến nhà anh thì anh đến nhà em thôi.\”
Kỷ Ngọc Lâm ấp úng: \”Em đang định ngủ trưa.\”
Bùi Nhẫn bật cười một tiếng: \”Hai ngày nay anh không nghỉ ngơi mấy, vừa hay đến nhà em ngủ trưa một lát.\”
Kỷ Ngọc Lâm không còn gì để nói, Bùi Nhẫn đã đến trước cửa nhà cậu rồi.
Bùi Nhẫn khẽ nói: \”Lâm Lâm, anh đến rồi, em mở cửa đi.\”
Dù cố tình tìm cớ lảng tránh mọi chuyện, người ta cũng đã tìm đến tận cửa nhà, Kỷ Ngọc Lâm không thể làm ngơ được.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa, Bùi Nhẫn cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt hơi sáng lên, ý cười càng thêm sâu.
Kỷ Ngọc Lâm theo ánh mắt của Bùi Nhẫn