Cuối cùng, vali hành lý vẫn là để Lạc Tinh kéo, nhưng Chung Niên Sơ nắm chặt lấy tay cậu, không buông ra một giây nào. Cậu cùng Chung Niên Sơ lấy vé, xếp hàng, dọc đường đi dính sát vào nhau như sam, hận không thể kéo dài mỗi giây thành mười giây. Nhưng rồi, khoảnh khắc chia ly cũng đến.
Ga tàu chật ních những học sinh chuẩn bị nhập học đại học, phần lớn đều được cha mẹ đưa tiễn. Ba mẹ Lạc cũng không ngoại lệ, họ níu lấy Chung Niên Sơ, dặn dò đủ điều, muốn anh đến nơi thì báo bình an. Lạc Tinh đưa vali cho Chung Niên Sơ, hai người nhìn nhau đắm đuối vài giây, rồi cậu ôm chầm lấy anh giữa đám đông chen chúc.
Vốn chỉ là một cái ôm tạm biệt bình thường, vậy mà Chung Niên Sơ lại một tay ôm chặt eo cậu, một tay nâng gáy, ép thành một cảnh chia ly khó dứt của đôi tình nhân. Mắt Lạc Tinh lập tức ầng ậc nước, sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải vùi mặt vào vai Chung Niên Sơ, rất nhanh đã làm ướt đẫm vạt áo anh. Cậu mặc kệ, dù sao mất mặt thì để anh cậu chịu, cũng không sao. Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu.
Chung Niên Sơ xoa đầu Lạc Tinh, giọng nói trầm ấm vang lên: \”Anh đi đây, Tiểu Tinh.\”
\”Từ từ, mắt em bị bụi bay vào rồi.\” Lạc Tinh rầu rĩ nói, giọng mũi nghèn nghẹn.
Chung Niên Sơ khẽ cười bên tai cậu: \”Vậy ôm thêm một phút nữa nhé.\”
Nhưng một phút này trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức Lạc Tinh vừa ép được nước mắt trở lại thì đã hết giờ. \”Được rồi, anh đi đi.\”
Cậu buông Chung Niên Sơ ra, lùi lại hai bước vẫy tay với anh, động tác tiêu sái vô cùng, nếu không có hai vành mắt hồng hồng kia.
Chung Niên Sơ không chần chừ, nhìn Lạc Tinh lần cuối, rồi quay người đi về phía cổng soát vé, không ngoảnh đầu lại, cho đến khi khuất bóng.
Có cần lạnh lùng vô tình vậy không! Lạc Tinh đứng yên tại chỗ, mắt muốn trợn trừng ra.
Chung Niên Sơ bước nhanh đến cửa cầu thang mới quay đầu lại. Phía sau là biển người mênh mông, dù anh có ưu thế chiều cao tuyệt đối, cũng không thể nhìn thấy Lạc Tinh. Anh thở phào một hơi, chậm rãi bước chân. Vạt áo trên vai vẫn chưa khô hẳn, cảm giác ướt át thấm vào da thịt, như níu kéo anh từng chút một.
Anh vừa nghe thấy Lạc Tinh mắng mình ở phía sau. Anh không khỏi tự giễu cười, thật ra anh căn bản không có thực sự quyết tuyệt như vậy, anh chỉ sợ nếu mình không đi, sẽ không đi được nữa.
Nước mắt của Lạc Tinh quý hơn vàng, đây là lần thứ hai Lạc Tinh khóc vì anh, lần đầu tiên là ở trạm xe buýt chín năm trước, Lạc Tinh đã dùng nước mắt níu kéo anh lại.
Ngoài cổng soát vé, Lạc Tinh nghe thấy tiếng thông báo chuyến tàu khởi hành mới rời đi. Cậu đút tay vào túi, bước ngược về phía lối ra của nhà ga, giống như một hiệp khách độc hành buồn bã.
Với trạng thái này, cậu còn phải chịu đựng 30 ngày nữa. Nghĩ đến thôi đã thấy cuộc đời u ám.
\”Nhóc Tinh, thành thật khai báo, con và nhóc Sơ có phải đang yêu nhau không?\” Tống Anh Hồng bất ngờ lên tiếng từ phía sau.
Tim Lạc Tinh đột nhiên nhảy thót vài nhịp, cậu quay đầu lại, đối diện với hai cặp mắt khát khao.
Cậu đột nhiên nhớ ra, cậu và Chung Niên Sơ trên đường đi luôn nắm tay nhau! Ngay trước mặt ba mẹ cậu! Mặc dù trước đây hai người họ cũng không phải chưa từng nắm tay, nhưng phần lớn là những cái ôm ấp giữa anh em.


