Vừa gõ xong, Lạc Tinh tự dưng thấy siêu phấn khích. Cái màn cậu xuất hiện cùng Chung Niên Sơ, làm cho tên vênh váo kia câm nín, đúng là như trong phim, quá là ngầu!
Chung Niên Sơ thò đầu qua vai cậu, giọng nói trầm ấm vang lên: \”Em làm gì mà lén la lén lút thế?\”
Lạc Tinh vội vàng thoát khỏi ứng dụng ghi chú, cười trừ: \”Có gì đâu, em ghi lại mấy thứ lặt vặt thôi mà.\”
\”Lăng Khởi sao lại đến nhà em?\” Chung Niên Sơ hỏi, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.
Lạc Tinh nhún vai, cạn lời: \”Cậu ta chắc uống nhầm thuốc rồi. Tự dưng chạy đến tỏ tình với em. Cũng may là giờ anh là bạn trai em, chứ không thì em chẳng biết kéo ai ra đỡ đạn cho mình nữa.\”
Chung Niên Sơ im lặng, trong lòng thầm nghĩ, cái tên nhóc này đúng là chẳng biết giấu giếm gì cả.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh yêu nhất là cái sự thẳng thắn độc nhất vô nhị của Lạc Tinh. Và chỉ có anh mới đủ sức đỡ được cái mạch não lúc nào cũng bay nhảy lung tung của cậu.
Còn Lăng Khởi? Chỉ bằng hắn cũng xứng làm tình địch của anh? Sự uy hiếp của hắn gần như bằng không.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã đến cuối hè. Ngày khai giảng của đại học H là ngày 25 tháng 8, còn đại học L thì mãi đến ngày 10 tháng 9 mới nhập học, cách nhau tận nửa tháng.
Tối ngày 23, Lạc Tinh đặc biệt đến nhà Chung Niên Sơ để giúp anh thu dọn hành lý.
Sau khi đóng gói mọi thứ xong xuôi, Chung Niên Sơ vào bếp cắt hoa quả. Lạc Tinh nằm dài trên sofa, ôm iPad lướt diễn đàn của đại học H. Bỗng dưng, cậu nhìn thấy một bài đăng phổ cập kiến thức về quân sự.
Các anh chị khóa trên nói rằng, đại học H nhiều năm nay đều tổ chức quân sự ở một vùng khỉ ho cò gáy tận ngoại ô Bắc Kinh, kéo dài suốt một tháng, yêu cầu quản lý hoàn toàn khép kín. Đã vậy, còn tịch thu điện thoại di động nữa chứ!
Lạc Tinh bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ bất mãn: \”Sao lại đối xử với học bá hàng đầu như anh như vậy chứ?\”
\”Sao? Đưa anh xem nào.\” Chung Niên Sơ đặt đĩa hoa quả xuống, ngồi cạnh Lạc Tinh, cầm iPad lên xem. Sau khi đọc xong, anh bật cười: \”Em không cần phải bất bình thay anh đâu. Hay là em sợ anh thân thể yếu đuối, không chịu nổi hả?\”
\”Ai bất bình thay anh chứ? Với cái thể trạng S cấp một chọi mười của anh, ném vào rừng mưa nhiệt đới quân sự cũng chẳng có vấn đề gì.\” Lạc Tinh nói rồi đấm nhẹ một quyền vào ngực Chung Niên Sơ.
Cậu không hề lo lắng cho Chung Niên Sơ, mà là đang bất bình cho chính mình. Cậu chỉ là một tân binh mới tập tành yêu đương, dựa vào đâu mà phải chịu đựng hơn một tháng không được gặp Chung Niên Sơ, thậm chí còn không được trò chuyện?
Đúng là địa ngục trần gian!
\”Từ rừng mưa nhiệt đới trở về, chắc anh thành người rừng luôn quá. Bạn trai trúc mã của anh sao lại nhẫn tâm vậy hả?\” Chung Niên Sơ nâng cằm Lạc Tinh lên, cẩn thận quan sát cậu một lượt.
\”Ừm, biểu cảm cũng rất hợp lý. Đúng là nhóc tra nam trong truyền thuyết.\”
Lạc Tinh tưởng tượng cảnh Chung Niên Sơ quấn lá cây, đeo vòng cổ xương thú nhảy múa, không nhịn được cười lăn vào lòng anh. \”Vậy anh là người rừng đẹp trai nhất, lấy biệt danh \’cỏ dại\’ nhé!\”


