Dưới ánh đèn trắng ấm áp, khuôn mặt Lạc Tinh ửng hồng như trái đào mật căng mọng, khiến Chung Niên Sơ không thể rời mắt. Yết hầu anh khẽ giật giật, một ham muốn khó kiềm chế trỗi dậy, thôi thúc anh chạm môi vào làn da mềm mại ấy.
Y như trái đào mật! Anh thầm nghĩ, môi anh lướt nhẹ trên gò má ửng hồng, vừa thơm vừa ngọt ngào. Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ Lạc Tinh, khiến cậu khẽ rụt cổ, nhắm chặt mắt, rồi lại hé một mắt nhìn trộm, như thể cơn say đang dần tan biến.
Chung Niên Sơ vỗ nhẹ vào eo Lạc Tinh, giọng trầm khàn: \”Em có tự đi lên lầu được không?\”
\”Được á\” Lạc Tinh ôm chặt cổ anh, gật đầu lia lịa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hai chân cậu đã vòng qua eo anh, treo lủng lẳng trên người anh như một chú koala bám cây.
Bất ngờ trước hành động của cậu, Chung Niên Sơ luống cuống đỡ lấy mông Lạc Tinh, sợ cậu ngã xuống.
\”Được rồi, đi thôi!\” Lạc Tinh xoay người tìm tư thế thoải mái nhất, vênh mặt hất hàm ra lệnh, như một vị hoàng đế say xỉn.
Chung Niên Sơ hoàn toàn bó tay trước mạch não của con ma men này, đành phải đầu hàng, bế cậu lên lầu. Vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Lạc Tinh lên giường, nhưng cậu vẫn ôm chặt cổ anh không buông.
Trong căn phòng tối đen như mực, không bật đèn, Chung Niên Sơ không nhìn rõ mặt Lạc Tinh, nhưng hơi thở ấm áp của cậu phả vào mặt anh, khiến tim anh tê dại. Anh trầm giọng nói: \”Nếu em không buông tay, anh sẽ hôn em.\”
Lạc Tinh không hề sợ hãi trước lời đe dọa của anh, chỉ rầm rì một tiếng, cọ cọ mũi lên mặt anh, như một chú mèo con nũng nịu. Trong khoảnh khắc ấy, lý trí của Chung Niên Sơ như bị một sợi dây vô hình nào đó cắt đứt.
Ánh trăng lấp ló sau đám mây, chiếu rọi vào căn phòng, soi rõ hai cơ thể trẻ trung đang ôm nhau lăn lộn trên giường. Lạc Tinh nắm chặt áo Chung Niên Sơ, bị anh hôn đến ngửa cổ, co rúm lại như một con vật nhỏ bị bắt nạt. Nhìn cảnh tượng này, ai mà ngờ rằng cậu mới là người chủ động trêu chọc trước.
Cảm nhận được phản ứng của Lạc Tinh, Chung Niên Sơ nhớ lại những ngày tháng bị cậu lừa dối, một ý định chiếm đoạt mãnh liệt trỗi dậy trong lòng anh.
Tin tức tố đột nhiên tràn ngập căn phòng, độ phù hợp 99.5% phát huy tác dụng vào lúc này. Hương thanh mai chua ngọt bị hương bạc hà nồng nàn xâm chiếm, tạo thành một lỗ hổng, rồi trào ra như lũ quét.
Khi tin tức tố trong không khí sắp đạt đến giới hạn mất kiểm soát, điện thoại trong túi Lạc Tinh đột ngột vang lên. Lý trí đứt đoạn của Chung Niên Sơ được kết nối lại. Anh thở hổn hển, hôn mạnh lên môi người dưới thân, rồi bò dậy nghe điện thoại.
Là mẹ Lạc Tinh gọi đến. Nghe thấy giọng Chung Niên Sơ, giọng Tống Anh Hồng rõ ràng rất vui mừng: \”Nhóc Tinh ở cùng con à?\”
\”Vâng.\” Chung Niên Sơ đi đến bên cửa sổ sát đất, kể lại chuyện đi chơi uống rượu hôm nay.
\”Trời ạ, hai đứa làm lành rồi hả? Mấy ngày nay nhóc Tinh ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày ôm điện thoại chờ điện thoại của con, rảnh rỗi lại lẩm bẩm một mình, như nhóc tâm thần ấy, mẹ lo chết mất.\”


