Lạc Tinh nhìn Chung Niên Sơ đầy nghi hoặc trong suốt quãng đường thang máy đi xuống từ tầng tám, còn Chung Niên Sơ thì cứ làm như không có gì xảy ra.
\”Đúng là cao thủ ngụy trang.\” Cậu đánh giá.
Vừa ra khỏi thang máy, Lạc Tinh lập tức hỏi: \”Nói, vừa nãy ở trong rạp chiếu phim anh cười cái gì?\”
Lúc này xung quanh không có ai, Chung Niên Sơ cũng lười giả vờ, nhếch mép cười mỉa mai: \”Một người chưa từng yêu đương, lại còn vội vàng làm thầy dạy tình yêu cho người khác, em không thấy buồn cười hả?\”
Mặt Lạc Tinh nóng lên, xấu hổ giận dữ phản bác: \”Chưa yêu đương thì sao? Nói cứ như anh từng trải lắm ấy, ít nhất hồi lớp 3 tiểu học em còn thầm thích bạn ngồi bàn trên, cái tên Alpha lạnh lùng như tảng băng anh đây đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười lại!\”
Cậu nói xong, dừng lại vài giây, vỗ trán nói: \”Không đúng… anh là Alpha.\”
Chung Niên Sơ thở dài: \”Tiểu Tinh, anh là Alpha, đến bao giờ em mới chấp nhận sự thật này?\”
Đây là lần đầu tiên anh chính thức nhấn mạnh giới tính thứ hai của mình với Lạc Tinh. Lời nói của anh có ẩn ý, nhưng Lạc Tinh hoàn toàn không nhận ra.
Lạc Tinh nghiêm túc gật đầu, làm động tác đảm bảo: \”Anh ơi, em sẽ cố gắng mà.\”
Chung Niên Sơ: \”…\”
Đẩy cửa trung tâm thương mại ra, một cơn gió bắc rít gào thổi đến, buốt giá.
Lạc Tinh run rẩy xuýt xoa, bắt đầu lẩm nhẩm kiến thức sinh học: \”Trong môi trường lạnh giá, mạch máu dưới da co lại, lượng máu giảm, giảm tỏa nhiệt, adrenaline tăng lên, trao đổi chất nhanh hơn, cơ dựng lông co lại, cơ xương run rẩy, tăng sinh nhiệt…\”
Trên đường cách đó không xa, một lớp tuyết trắng xóa phủ kín, trên trời còn có những bông tuyết lớn xoay tròn.
Lạc Tinh ngẩn người ba giây, kinh ngạc kêu lên: \”Tuyết rơi rồi!!\”
Năm nay tuyết rơi muộn hơn năm ngoái, Lạc Tinh còn tưởng sẽ không có tuyết.
Cậu phấn khích, dậm bốn dấu chân trên tuyết.
Chung Niên Sơ đi theo sau đội mũ cho cậu, tỏ vẻ không ngạc nhiên.
Lạc Tinh thấy tuyết, chắc chắn sẽ vui.
Tuyết rơi đồng nghĩa với việc thời tiết lạnh nhất đã đến, Lạc Tinh hà hơi vào lòng bàn tay, theo bản năng kéo tay Chung Niên Sơ, muốn sưởi ấm cho anh.
Đây là việc cậu làm mỗi năm khi có tuyết.
Nhưng ngay sau đó, Chung Niên Sơ nắm lấy tay Lạc Tinh, nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của cậu vào lòng bàn tay nóng hổi của mình.
Lạc Tinh cuộn ngón tay, thầm nghĩ mình làm sao vậy, mới đó mà đã quên mất. Chung Niên Sơ bây giờ là Alpha cấp cao, thể chất gấp năm lần người bình thường, dù có cởi trần chạy trên tuyết cũng không bị cảm.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi sinh ra chút buồn bã hiếm hoi.
Chung Niên Sơ không hề báo trước, đột nhiên từ một mỹ nam ốm yếu biến thành Alpha cường tráng, sau này không cần cậu chăm sóc và bảo vệ nữa.


