[Abo] Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp – Chương 29. Lễ Tình Nhân – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Abo] Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp - Chương 29. Lễ Tình Nhân

Sau đêm giao thừa, Chung Niên Sơ nhận ra rằng cơ hội của mình chưa đến, anh chọn cách chấp nhận số phận, và kỳ lạ là anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mỗi khi Lạc Tinh vô tư có những hành động thân mật hoặc vô tình trêu chọc anh, anh chỉ bất lực nhận mệnh và tự nhủ \”Ai bảo mình thích em ấy chứ\” rồi bất đắc dĩ nhưng cũng thản nhiên đón nhận.

Trong khi Chung Niên Sơ đang phải đấu tranh với những cảm xúc mãnh liệt, Lạc Tinh vẫn vô tư lự, hoàn toàn không nhận ra cái gì cả.

Mối quan hệ hai chiều vốn có đã chính thức biến thành một chiều: Lạc Tinh chỉ xem Chung Niên Sơ là anh trai, còn Chung Niên Sơ thì xem Lạc Tinh là người mình yêu.

Mấy ngày nay, Chung Niên Sơ luôn trăn trở về việc thổ lộ tình cảm của mình.

Nhưng nhớ lại việc Lạc Tinh chỉ mơ thấy một nụ hôn ngoài ý muốn mà đã sợ hãi đến thế, anh biết rằng thời điểm chưa thích hợp.

Lạc Tinh thậm chí còn chưa quen với việc mình là Alpha.

Nếu Lạc Tinh biết được anh trai tốt của mình đang có những suy nghĩ gì, có lẽ cậu sẽ hoảng sợ mà bỏ trốn ngay trong đêm.

Chung Niên Sơ cảm thấy mình không hề phóng đại.

Hơn nữa, Lạc Tinh trong chuyện này quá ngây thơ, nếu không đã chẳng vô tư thân mật với anh y như trước.

Anh tự hỏi, nếu bây giờ anh nói với Lạc Tinh \”Anh thích em\” có lẽ cậu sẽ trả lời \”Anh đúng là anh trai tốt của em\” hoặc nếu vui vẻ hơn thì sẽ tặng anh một ngón tay cái…

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Chung Niên Sơ đã muốn nổi cáu.

Có lẽ, ngay từ đầu anh không nên nghe lời Lạc Tinh, làm anh em tốt với cậu.

Như vậy, anh đã có thể theo đuổi Lạc Tinh bất cứ lúc nào, chứ không bị ràng buộc bởi mối quan hệ anh em dở dang này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ điển của Chung Niên Sơ không bao giờ có hai chữ bỏ cuộc.

Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch là kỳ nghỉ đông, học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ mười hai ngày, Chung Niên Sơ vẫn đến nhà Lạc Tinh như thường lệ.

Ngày đầu tiên nghỉ, Tống Anh Hồng và Lạc Dũng chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn để bồi bổ cho hai đứa con vất vả học hành nửa học kỳ.

Tống Anh Hồng hiếm khi vào bếp, nên Lạc Tinh và Chung Niên Sơ đều rất cảm động, ăn uống no say.

Tống Anh Hồng nhìn hai cậu con trai đối diện, đến cả động tác ăn cơm cũng giống nhau, đột nhiên nảy ra ý tưởng: \”Tiểu Sơ, hay là từ giờ mẹ và ba gọi con là nhóc Sơ nhé, cho hợp với nhóc Tinh nhà mình.\”

Hai người cùng dừng đũa, ngẩng đầu lên.

Lạc Tinh giơ ngón tay cái: \”Mẹ tuyệt vời, đúng là mẹ con!\”

Nhóc Tinh là tên hồi nhỏ của Lạc Tinh, mẹ cậu gọi quen miệng suốt mười bảy năm. Ở nhà thì không sao, nhưng mỗi lần mẹ cậu gọi cậu ở trường, bạn bè lại được dịp cười nhạo cậu cả ngày, cậu ghét nhất chuyện này.

Nhưng từ nay có Chung Niên Sơ chịu chung số phận, cậu thấy vui hẳn.

Thế là, Lạc Tinh gọi Chung Niên Sơ là nhóc Sơ suốt buổi trưa, đến khi bị Chung Niên Sơ dùng một gói khoai tây chiên bịt miệng mới chịu dừng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.