Vòng tay của Chung Niên Sơ quá nóng, mặc dù trên người anh có mùi bạc hà mát lạnh, nhưng Lạc Tinh vẫn không chịu nổi, đành phải nhẫn tâm đẩy anh ra.
Quả thanh mai nhỏ chua ngọt trong lồng ngực Chung Niên Sơ bỗng nhiên biến mất khiến anh cảm thấy trống vắng. Lưng anh dựa vào tường, cả người ướt đẫm mồ hôi.
\”Em còn tưởng anh không thấy nóng đấy.\” Lạc Tinh vừa thở dốc vừa oán trách.
Vừa rời khỏi Chung Niên Sơ, cậu lại rơi vào biển tin tức tố Alpha. Dù lúc này nồng độ đã giảm nhiều, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng.
Đó là một loại cảm giác áp bức và xâm lược mạnh mẽ của mùi bạc hà xa lạ, khiến cậu muốn hít thêm một hơi, không giống với tin tức tố Alpha mà cậu từng tiếp xúc…
Nghĩ đến đây, Lạc Tinh bỗng chợt nhận ra điều gì, nhìn về phía Chung Niên Sơ.
Dưới ánh đèn, hai mắt Lạc Tinh sáng quắc. Chung Niên Sơ bị cậu nhìn chằm chằm đến chột dạ, đang muốn chống tay đứng dậy.
Lạc Tinh đột nhiên hét lớn: \”Anh đứng im!\”
Lưng Chung Niên Sơ cứng đờ, cuối cùng vẫn không dám đứng lên.
Lạc Tinh như bị ma xui quỷ khiến, tiến lại gần, chóp mũi cọ vào da Chung Niên Sơ.
Mùi bạc hà trên người anh rất nhạt, nhưng vẫn là mùi mà Lạc Tinh quen thuộc nhất, khác hẳn với mùi tin tức tố trong không khí.
Chung Niên Sơ nhìn Lạc Tinh không chút kiêng dè, hết sờ chỗ này lại ngửi chỗ kia trên người mình. Trong một khoảnh khắc, anh rất muốn nói cho cậu biết mình là Alpha.
Nhưng anh kìm lại, chưa đủ tự tin và dũng khí để đối mặt với nguy cơ lớn nhất của mình, mặc dù Lạc Tinh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Có lẽ Lạc Tinh cả đời cũng không ngờ rằng, anh trai mà cậu luôn ngưỡng mộ cũng có lúc hèn nhát như vậy.
Ở nơi Lạc Tinh không nhìn thấy, trên mặt Chung Niên Sơ hiện lên một nụ cười tự giễu.
Lạc Tinh ngửi khắp người Chung Niên Sơ, không bỏ sót một sợi tóc nào. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cậu xác định trên người Chung Niên Sơ không có gì bất thường, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu vẫn không buông tha cho Chung Niên Sơ: \”Anh thành thật khai báo, vừa nãy sao lại khóa cửa?\”
Chung Niên Sơ đáp: \”Không vì sao cả.\”
Lạc Tinh phồng má: \”Anh nói dối, có phải anh lại giấu em chuyện gì không!\”
Chung Niên Sơ nhìn Lạc Tinh ba giây, đột nhiên dựa vào tường, nhắm mắt.
Lạc Tinh: \”…\”
Cậu cảm giác rằng anh trai mình đang cố tình giả chết. Nhưng cậu không có bằng chứng.
Vì vậy, chỉ có thể đưa anh lên giường nghỉ ngơi trước đã.
Chung Niên Sơ có dáng người cân đối, nhưng toàn thân đều là cơ bắp săn chắc, hơn nữa khung xương lại lớn, đột nhiên đè lên lưng Lạc Tinh, khiến cậu suýt ngã đi.
Thực ra sức lực của Lạc Tinh không hề nhỏ. Trước kia, nửa đêm chờ xe không được, cậu còn cõng Chung Niên Sơ đến bệnh viện cách đó ba dặm.


