[Abo] Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp – Chương 17. Để anh ôm một lát – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Abo] Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp - Chương 17. Để anh ôm một lát

Ngày mai là kỳ nghỉ cuối tháng, không có tiết tự học buổi tối nên học sinh được về sớm.

Xe đạp của Lạc Tinh đang mang đi vá lốp, cậu chỉ có thể đi xe buýt về.

Cậu và Chung Niên Sơ cùng nhau ra cổng trường, từ xa đã thấy vài học sinh khóa dưới lén giơ điện thoại lên chụp ảnh Chung Niên Sơ.

Chắc tối nay diễn đàn trường lại tràn ngập hình ảnh của anh với đủ kiểu bình luận về \”nam thần bất lương\” gì đó. Dù sao, với tạo hình hiện tại, Chung Niên Sơ thực sự quá khác biệt và nổi bật.

Lạc Tinh huých khuỷu tay vào anh: \”Có người đang chụp lén anh kìa nam thần.\”

Chung Niên Sơ không nói gì, chỉ cầm lấy cặp sách của Lạc Tinh, nhét vào đó một quyển vở.

Lạc Tinh mở ra xem thử, hóa ra là tập hợp tất cả những lỗi sai bài tập của cậu trong tháng này ở các môn học.

Mắt cậu sáng lên, phấn khích kêu lên: \”Bảo bối, bảo bối siêu bự!\”

Chung Niên Sơ hơi nhếch môi, giọng điệu nửa trêu chọc: \”Có quý hơn mấy thứ trong cặp em hôm qua không?\”

Lạc Tinh ôm chặt cặp vào lòng, kéo khóa lại, nghiêm túc tuyên bố: \”Đương nhiên rồi! Hôm nay ai mà dám làm mất cặp của em, em liều mạng với người đó luôn!\”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rẽ qua một góc, lại tình cờ chạm mặt hai tên đầu đinh nhuộm tóc xanh.

Lạc Tinh nhìn kỹ, ủa? Không phải hai tên ngốc nghếch tối qua sao?

Cậu thầm nghĩ: Quả nhiên ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho mình cơ hội rửa hận!

Lạc Tinh lập tức xắn tay áo, chắn trước mặt Chung Niên Sơ: \”Anh ơi, mấy thằng này tìm em. Anh lùi lại một chút đi, đừng để bị thương.\”

Cậu muốn giữ thể diện cho Chung Niên Sơ, mà anh thì luôn chiều theo ý cậu, nên cũng lùi về một bước.

Nhưng Lạc Tinh không thấy được ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của Chung Niên Sơ ở đằng sau.

Hai tên đầu đinh đối diện thoáng chốc cứng đờ người, bỗng quay đầu bỏ chạy mất dạng.

Lạc Tinh còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng họ đã khuất hẳn.

\”Ủa? Nhát thế thôi á? Chỉ dám đông người bắt nạt kẻ yếu thôi!\”

Lạc Tinh đấm một quyền vào không khí, đắc ý quay đầu lại, lại vô tình chạm vào ánh mắt sâu thẳm của người phía sau.

Gió thổi rối tung tóc Chung Niên Sơ, chiếc băng cá nhân trên sống mũi càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng pha chút hoang dã. Rõ ràng đồng phục của anh vẫn ngay ngắn hơn bất kỳ ai, nhưng chẳng hiểu sao vẫn mang nét ngông nghênh khó tả.

Lạc Tinh bỗng dưng hoài nghi: \”Chẳng lẽ bọn họ thực sự bị khí chất bất lương của anh dọa chạy rồi?\”

Chung Niên Sơ nhàn nhạt đáp: \”Không biết.\”

Nói xong anh liền khoác vai Lạc Tinh, tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng ho khan trong cơn gió se lạnh.

Lạc Tinh lo lắng nhìn anh: \”Anh ơi, anh ho cả ngày luôn rồi á. Anh có thấy sao không?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.