Mạnh Quân Bảo thất thần, cả ngày đều ở trong nhã gian của mình phát ngốc, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, không hiểu chuyện gì tạo thành tình trạng như hiện tại.
Thẩm Tiêu Hàn coi thường nhất chính là người tính tình phóng đãng, nếu chính mình cũng phe phẩy mông tiếp cận hắn, hắn có phải sẽ nhíu mày chán ghét rồi đẩy mình ra không?
Nghĩ đến đôi mắt thanh lãnh của Thẩm Tiêu Hàn toát ra sự khinh thường với mình, trái tim Mạnh Quân Bảo liền co rút đau đớn lợi hại, y không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Thẩm Tiêu Hàn quả nhiên tới đúng giờ như lời hứa buổi sáng, vào nhã gian thì ngay lập tức đem người ôm lên đùi, cọ lỗ tai y làm nũng: \”Ngoan bảo, ta tới rồi.\”
Mạnh Quân Bảo co rúm, khó khăn nói: \”Ngươi từ từ… Chúng ta nói chuyện.\”
Vành tai phiếm hồng bị Alpha ngậm lấy, hàm hồ trả lời: \”Nói đi.\” Đồng thời thả tin tức tố của mình ra.
Mỗi lần đều bị lừa gạt cho qua như vậy, Mạnh Quân Bảo lập tức nóng nảy, dùng sức thoát khỏi kiềm chế của Alpha, tát một cái lên mặt hắn, ảo não gầm nhẹ: \”Thẩm Tiêu Hàn!\”
Thẩm Tiêu Hàn bị đánh lên mặt, rất nhanh liền hiện ra vết đỏ.
Mạnh Quân Bảo hậu tri hậu giác run rẩy thu tay về, bất an chờ Alpha gây khó dễ.
Ai ngờ Thẩm Tiêu Hàn không giận mà còn cười, nắm tay y đưa tới bên miệng, hôn vào lòng bàn tay: \”Ta còn tưởng rằng ngoan bảo không biết giận chứ.\”
Mạnh Quân Bảo khi còn nhỏ thì ngoan ngoãn nghe lời, sau khi lớn lên lại phong lưu quyến rũ, xác thật chưa từng cùng người khác bày ra sắc mặt gì, tính tình tốt dường như có thể bao dung tất cả.
Mạnh Quân Bảo đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi: \”Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.\”
Thẩm Tiêu Hàn \”Ân\” một tiếng: \”Ngoan bảo phát giận với ta, ta rất thích.\” Ít nhất chứng minh hắn cùng người khác không giống nhau.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thẩm Tiêu Hàn mở miệng trước.
\”Ta biết ngươi muốn nói cái gì, chính là chúng ta vẫn là bạn tốt, đánh dấu vĩnh viễn kia là chuyện ngoài ý muốn, chờ đến khi hài tử sinh ra thì hảo tụ hảo tán, vân vân…\” Bị chọc trúng tâm tư Mạnh Quân Bảo không dám nhìn hắn, chỉ cười gượng hai tiếng.
\”Không có khả năng.\” Thẩm Tiêu Hàn nhéo ngón tay y trực tiếp từ chối, \”Ta sẽ cưới ngươi, kiệu tám người nâng, mười dặm hồng trang, để ngươi vẻ vang gả tiến vào đại môn Thẩm gia ta.\”
Đây không phải điều y muốn. Mạnh Quân Bảo đồng sắc ảm đạm, tự nhiên nghĩ đến chuyện mình mang thai.
Thẩm Tiêu Hàn dùng tay chọc lên trán y: \”Đừng suy nghĩ linh tinh. Ta cưới ngươi, là bởi vì ta thích ngươi.\” Hắn dừng một chút rồi nói, \”Lúc trước là ta không tin ngươi, hiểu lầm ngươi, là tên đầu gỗ, vô duyên vô cớ phí mất thời gian mấy năm, lại không lựa lời mà chỉ dùng từ ngữ khó nghe châm chọc khiến ngươi thương tâm, gần đây ta luôn suy nghĩ, nếu lúc trước có thể cùng ngươi tâm sự, lý giải được điều khó xử của ngươi, sẽ không để ngươi vô duyên bị ủy khuất.\”