Tiêu Nhất Hách hỏi Chu Nam Sơ muốn ăn gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Nam Sơ đổ chuông, là Tống Sâm Nghiêu gọi đến.
\”Ba tôi mang canh đến, tôi về nhà ăn.\”
Tiêu Nhất Hách: \”Tôi có thể đi cùng không?\”
Chu Nam Sơ sững người, không ngờ Tiêu Nhất Hách lại có lúc xin ý kiến mình.
\”Nếu tôi nói không, cậu sẽ không đến à?\”
Tiêu Nhất Hách khẽ cười: \”Ừm, cậu nói phải tôn trọng cậu mà?\”
Mặc dù Chu Nam Sơ không nghĩ bọn họ sẽ nhận thức được điều này nhanh thế, nhưng câu nói của Tiêu Nhất Hách vẫn khiến cậu khá ngạc nhiên.
Cậu nhìn ra cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, đáp: \”Tôi không muốn cậu đến.\”
Tiêu Nhất Hách đỗ xe bên ngoài khu chung cư Chu Nam Sơ thuê, rồi quay sang nhìn cậu: \”Tôi biết, không sao, tôi có thể đợi.\”
Chu Nam Sơ nhìn lại hắn một cái, không nói gì, sau đó mở cửa xuống xe.
Lên đến lầu, cậu thấy Tống Sâm Nghiêu đang bế Chu Tử Ngang đứng đợi trước cửa phòng mình thuê.
Chu Nam Sơ lấy chìa khóa, vừa mở cửa vừa nói ngày mai sẽ đưa cho Tống Sâm Nghiêu một chìa.
Cậu bé Chu Tử Ngang cứ dính lấy Chu Nam Sơ lúc ăn cơm: \”Tại sao ba không ở cùng con nữa ạ?\”
Chu Nam Sơ dỗ dành con: \”Ba mấy ngày này không được khỏe, con tạm thời ở với ông ngoại được không?\”
Cậu bé Chu Ngang hỏi với vẻ ngây thơ: \”Bụng ba không khỏe phải không ạ?\”
Chu Nam Sơ: \”…\”
Cậu dường như chưa bao giờ phát hiện ra cậu bé nhà mình lại có khả năng quan sát nhạy bén đến vậy.
Tối đó, Chu Nam Sơ một mình nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng còn phẳng lì, suy nghĩ miên man.
Thực ra đôi khi Chu Nam Sơ cũng không kiểm soát được suy nghĩ lung tung, vì cậu không phân biệt được liệu Chu Tử Ngang có thực sự cảm ứng được với đứa bé trong bụng mình không.
Nếu ban đầu có thể tự nhủ ấy chỉ là trùng hợp, song Chu Tử Ngang đã nhiều lần nhắc đến bụng cậu.
Đêm trước khi định phá thai lại vô cớ bị đau bụng, con trai cũng bỗng dưng phát sốt, mà chỉ sốt đúng đêm đó thôi, hôm sau đã khỏe re, tinh thần rất tốt. Nhưng trùng hợp thay, chính vì điều này mà việc cậu mang thai đã bị ba người kia biết, việc phá thai cũng bị ngăn cản, tất cả đều quá trùng hợp.
Điều này khiến cậu khó có thể không suy nghĩ, liệu đứa bé trong bụng có biết nó sắp bị phá bỏ không, song nếu thực sự nghĩ vậy, thì quá hoang đường.
Ngày hôm sau, lúc Chu Nam Sơ xuống lầu, chẳng lấy làm kinh ngạc khi thấy xe của Mạnh Thư Cẩn đậu ở đó.
Chu Nam Sơ đứng tại chỗ do dự hai giây, cậu đang cân nhắc có lên xe hay không, mặc dù chẳng mấy ý nghĩa. Song Mạnh Thư Cẩn đã mở phắt cửa xe, đi ra.
Mạnh Thư Cẩn thật sự mang theo mũ cùng kính râm, làm hắn chẳng những tăng thêm phần thần bí mà còn toát thêm vẻ đẹp trai.