Vào chủ nhật, Bùi Nam Yên đứng cạnh Tống Miễn mang vẻ mặt lạnh nhạt. Hẳn là do hôm qua bị dạy dỗ, cậu bám sát theo hắn, nhưng tay thì không khoác lên khuỷu tay hắn nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Miễn hay không, hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí \”Bùi Nam Yên đang cố gắng tránh gây nghi ngờ\” . (Ý là BNY không muốn người xung quanh nghi ngờ hai người có gì với nhau á =]])
Bùi Nam Yên cúi thấp đầu, lặng im mà nhìn Tống Miễn đẩy xe mua sắm. Trong đó chỉ có một số đồ dùng hàng ngày: một ống kem đánh răng, một chai sữa rửa mặt, một túi nước giặt giữ màu, dầu gội đầu, còn có hai bao đồ ăn nhanh khác vị nữa.
Rõ ràng đó không phải là mấy thứ quên mua trong danh sách hôm qua, Bùi Nam Yên cũng không muốn biết Tống Miễn mua những thứ này là để tự mình sử dụng hay là muốn chia một nửa cho Từ Lăng. Chẳng qua là cậu cảm thấy trong ngực ngột ngạt, cảm nhận rõ ràng mình bị Tống Miễn trêu đùa. Bùi Nam Yên dù bất mãn vì không rõ Tống Miễn muốn gì thì cũng chỉ đành mím chặt môi.
Bùi Nam Yên không nhiều lời, mà lúc thường cũng chỉ miễn cưỡng được xem là mồm miệng lanh lợi. Thế mà ở trước Tống Miễn là liền ăn nói vụng về, đến nỗi không biết phải nói gì nữa. Cho nên mặc dù cậu có ý muốn chất vấn Tống Miễn, nhưng cũng bởi vì không biết làm sao để mở lời nên bèn từ bỏ.
Bùi Nam Yên chỉ là không thể hiểu được tại sao Tống Miễn đi mua đồ cá nhân mà lại cứ muốn dùng Từ Lăng làm cớ, cố ý gọi mình đi cho bằng được. Tại sao khi Tống Miễn đứng ở tiệm thuốc chuyên bán thuốc ức chế mới sản xuất, mua cho Từ Lăng hoặc là cho một Omega nào khác mà mình vẫn còn theo bên cạnh, cùng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu và quảng cáo?
Hết thảy đều tuân lệnh hắn đến phát mệt mỏi.
Tống Miễn cố gắng kéo dài thời gian mua thuốc. Thực ra, mấy món Từ Lăng nhờ mua hôm qua đều đã mua cả rồi. Ngày hôm nay ra ngoài, chẳng qua là do hắn có ý muốn cùng Bùi Nam Yên gặp mặt. Tống Miễn vốn cho là cậu sẽ vì lần gặp gỡ này mà cảm thấy vui vẻ. Tối hôm qua lúc nhắn tin cho Bùi Nam Yên, hắn thậm chí còn tưởng tượng xem cậu ngày hôm nay sẽ có vẻ mặt gì. Dù như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng không phải là dáng vẻ rầu rĩ không vui thế này.
Bất ngờ quá.
Huống hồ Bùi Nam Yên còn có vẻ muốn nhanh chóng đi về nữa. Tống Miễn nhìn biểu cảm trên mặt cậu, sau khi xách túi đồ mua từ siêu thị ra ngoài thì liền kéo Bùi Nam Yên bước vào tiệm cơm Tây.
Nếu cậu muốn cứ vậy mà đi về, Tống Miễn lại càng không để cho cậu toại nguyện.
Cái suy nghĩ muốn phân cao thấp này thật sự rất ấu trĩ. Cơ mà trong lòng Tống Miễn khó chịu muốn chết, nên càng đoán không ra Bùi Nam Yên đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ đành mặc kệ chính mình tiếp tục câu giờ với cậu.
Tình huống giống như lành làm gáo vỡ làm muôi, không hiểu ra sao.
Bình thường Bùi Nam Yên rất yêu thích súp nấm đặc ăn kèm bơ Ý của tiệm cơm này, hôm nay lại ngoài dự tính mà không nuốt nổi được gì. Cậu cứ mải mê suy đoán động cơ nào thúc đẩy Tống Miễn hành động như vậy, đồ ăn ngon trước mặt đều chỉ thấy nhạt như nước ốc. Cậu ăn rất ít, chỉ chốc lát sau liền cầm lên khăn ăn màu trắng rồi lau miệng. Cậu vừa ngước mắt lên thì liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tống Miễn.