Tiểu thụ là một túi khóc nhỏ.
Chu Hoài Nam đang trốn Trần Mi, vì anh biết vì sao mình không thể nói tiếp nữa, anh chỉ là không muốn đối mặt với ánh mắt của cậu, cũng không muốn nghe cậu nói chuyện.
Ánh mắt cậu ngơ ngác giống như con nai tơ trong rừng không tìm được đường ra, lúc nói chuyện lông mi run lên, lại giống như con bướm lập tức giương cánh muốn bay đi.
Anh cho rằng tình huống này là do thiên tính của Alpha khi đối mặt với omega, chưa kể đến việc độ phù hợp của họ hơn 95%.
Nghĩ tới đây, Chu Hoài Nam cảm thấy đặc biệt phiền lòng.
Anh cố ý mỗi ngày đi rất sớm đến công ty, đến tối muộn mới về, cho nên mỗi ngày nhân viên và thư ký trong công ty nhìn thấy Tiểu Chu tổng đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Hôm nay, Trần Mi theo bình thường tan học về nhà, ngồi ở trên bàn chờ Chu Hoài Nam về nhà ăn tối.
Người hầu bên cạnh đều nhìn không nổi nữa, ngày nào cậu cũng chờ như vậy, thiếu gia nhà mình cũng không có một ngày trở về.
“Trần tiểu thiếu gia, ăn trước đi nhé, có lẽ hôm nay thiếu gia cũng sẽ không trở về dùng cơm tối.” Người hầu nhịn không được lên tiếng.
Trần Mi đang lắc lắc hai bắp chân trắng nõn của mình, nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu trả lời: “Nếu hôm nay anh ấy trở về thì sao?”
Người hầu nhìn omega xinh đẹp trước mắt này, không nhịn được ở trong lòng oán trách thiếu gia nhà mình.
Một cậu bé xinh đẹp như vậy, thiếu gia rốt cuộc không hài lòng chỗ nào nha?
Thời gian dần dần trôi qua, cổng lớn vẫn không có động tĩnh gì.
Trần Mi cúi đầu, dặn dò người hầu nói: “Dì Lưu, làm phiền dì giúp con hâm nóng một chút nhé.”
Đúng lúc này điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của Trần Mi chính là Chu Hoài Nam, lập tức nghĩ đến Chu Hoài Nam chưa từng hỏi số điện thoại của mình.
“Bảo bối, hai ngày này có khỏe không?”
Trần Mi vừa nghe thấy giọng nói của mẹ mình, không hiểu sao đôi mắt đỏ lên, hít hít mũi trả lời: “Rất tốt.”
Mẹ Trần trong nháy mắt liền nghe ra, bà hiểu rõ con trai của mình, lập tức hỏi cậu: “Có phải Chu Hoài Nam đối xử không tốt với con không?”
“Không có.” Trần Mi kìm nước mắt đang rơi trả lời.
“….. Bảo bối à, lúc trước mẹ đã nói cho con biết rồi, nếu như không muốn kết hôn với nó thì không kết hôn, trong nhà còn có thể nghĩ cách khác. Mẹ đã nói rồi, nó không đáng tin mà! Nghe nói trước kia nó đã tùy tiện với omega…..”
“Mẹ, anh ấy thật sự đối xử tốt với con. Mẹ đừng lo lắng, đó đều là lời đồn thôi, hơn nữa cũng đã là chuyện trước khi kết hôn rồi.” Trần Mi cắt ngang lời mẹ, nói tiếp, “Tính cách của anh ấy có chút lãnh đạm, ở cùng con cũng rất tốt mà.”
Mẹ Trần bất đắc dĩ kết thúc cuộc gọi, Trần Mi hít mũi, cầm lấy đũa trên bàn ăn cơm tối.
Đêm nay Chu Hoài Nam muốn tham gia tiệc rượu của đối tác ở nơi khác, địa điểm ở ngoại thành cách thành phố này không xa, thường xuyên qua lại nên cần nghỉ ngơi ở đó một đêm, không về nhà được.
Chu Hoài Nam đang ngồi trên xe đang chạy cầm điện thoại, do dự.
Theo lý mà nói, anh không cần cố ý gọi điện thoại trở về thông báo, dù sao quan hệ giữa bọn họ là bằng mặt không bằng lòng, sớm muộn gì cũng ly hôn.
Trong đầu lại hiện ra đôi mắt xinh đẹp của Trần Mi, anh lắc đầu xua tan trí tượng tượng lúc này, trong lúc do dự, dường như tài xế đã nhìn ra được thiếu gia nhà mình đang khó chịu.
“Chuyện này, buổi tối thiếu gia không về nhà, dù thế nào cũng nên thông báo một tiếng.” Từ lúc Chu Hoài Nam tám tuổi ông đã làm tài xế của Chu gia, có thể nói là nhìn thiếu gia nhà mình lớn lên.
“Có nên thông báo không?” Chu Hoài Nam hỏi một câu, sau đó lại nhanh chóng tự trả lời, “Vậy cũng được. ”
Sau đó, anh bấm số điện thoại ở nhà và thông báo cho người hầu.
Trong tiệc rượu ngoại trừ đối tác ra, tất nhiên còn có nhiều thiếu gia danh môn giống như anh.
Sau khi Chu Hoài Nam đàm phán xong, ngồi trên ghế đẩu cao ở một bên nâng ly rượu uống cạn, hai chân thon dài, giày da bóng loáng.
Anh không thích những tên ăn chơi trác tác kia có thân phận giống mình, không vừa mắt ai, nhân tố không cần thiết tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp xúc.
Nhưng cũng đành chịu, những người đó sẽ chủ động đến tìm anh.
“Anh Nam, tân hôn vui vẻ.” Trước mặt là một Alpha trẻ tuổi, là nhị thiếu gia nhà họ Vương, năm ngoái hắn vừa mới kết hôn, nhưng lúc này bên cạnh lại ôm một omega trẻ tuổi nóng bỏng khác. Hắn đến bên cạnh Chu Hoài Nam ngồi xuống, giơ ly rượu lên tiếp tục nói, “Ngày kết hôn của anh tôi bận quá, mấy anh em cũng không đàng hoàng chúc mừng anh.”
Chu Hoài Nam nghĩ thầm: CMN ai anh em với mày.
Nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Hai người hàn huyên với nhau mấy lời hư tình giả ý, cuối cùng đối phương cũng nói rõ mục đích của mình: “Phương án hợp tác lúc trước của hai nhà chúng ta, hy vọng anh Nam có thể suy nghĩ lại. ”
“Tuần sau lúc hội nghị Vương thiếu lại đến thảo luận cũng không muộn.” Chu Hoài Nam kiệm lời*.
*Nguyên văn 惜字如金(Tích tự như kim): Một thành ngữ Hán ngữ, bính âm là xī zì rú jīn, có nghĩa là rất kiệm lời, không tốn nhiều bút mực. Nguồn: Baidu.
Đối phương nghe vậy cười khúc khích nói: “Vậy thì cảm ơn anh Nam trước nhé. ”
Đêm khuya, Chu Hoài Nam mở cửa phòng khách sạn.
Một omega cả người trần trụi đang ngồi trong phòng, lúc anh mở cửa, cậu ta nhìn anh nịnh nọt nói: “Chu tổng cuối cùng ngài cũng tới rồi, người ta chờ sắp chết rồi này.”
Nói xong trực tiếp muốn dán lên người Chu Hoài Nam.
“Đứng lại, ai sắp xếp cho cậu tới đây?”
Omega trần như nhộng trước mặt nói thẳng: “Là Vương thiếu sắp xếp nha, Chu tổng không thích ư? Người ta rất biết hút phía dưới đó nha.” Nói xong không đợi Chu Hoài Nam phản ứng, một phen xé nát miếng dán ngăn tin tức tố của mình ra.
Giây tiếp theo, trong phòng ngay lập tức tràn ngập tin tức tố vị kẹo sữa ngọt ngào.