Edit Beta: t.a
————
Ban đêm, Diêm Thượng Nguyệt nhộn nhịp tiếng nhạc, gần đây Chúc Xuyên bận tối mắt tối mũi, rất lâu rồi chưa đến đây, mọi việc từ trong ra ngoài đều do Nguyên Nguyên quản lý.
\”Yo, khách hiếm.\”
Chúc Xuyên đưa tay sờ cằm Nguyên Nguyên, \”Em đang mỉa anh đấy à?\”
\”Sao em dám, Hoa nhi của chúng ta dạo này bận hẹn hò, làm gì còn thời gian quản sống chết của tụi em nữa.\” Nguyên Nguyên đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu nói với đám người ồn ào bên cạnh, rồi quay đầu lại hỏi: \”Anh đến làm gì?\”
\”Có việc cần xử lý, Phó Tứ tới rồi?\”
Nguyên Nguyên gật đầu, chắc là có chút bực bội nên sắc mặt hơi khó coi, \”Hắn ta tới đây mở mấy chai rượu bảo bối của anh, còn cho gọi thêm mấy omega đến hầu hạ, anh đắc tội hắn ta à?\”
\”Cô nương đừng hỏi nhiều như vậy.\” Chúc Xuyên vươn tay nhìn quầy hàng sáng choang, đợi Nguyên Nguyên lại gần thì thầm: \”Tí nữa phải canh chừng, đừng ai cũng cho vào, Bạc tiên sinh đến thì bảo anh chưa tới, bảo anh ấy đến phòng riêng chờ anh, đừng để anh ấy biết anh đang làm gì.\”
Nguyên Nguyên không đồng ý, \”Sao không cho anh ấy biết? Anh định…\”
Chúc Xuyên nhìn vẻ mặt của cô, \”Yên tâm đi, anh chỉ lên giường với ông chủ em. Anh với Phó Tứ kia là có chuyện quan trọng, Bạc tiên sinh tính tình khó chịu rất dễ xảy ra chuyện.\”
\”Được rồi, không có nguy hiểm đúng không? Phó Tứ…Phó Tứ từ trước đến nay nam nữ không kị lại còn hống hách, lỡ như hắn ta làm gì…Thì em biết làm sao bây giờ? Nếu không, nửa tiếng nữa em vào cứu anh?\”
Nguyên Nguyên thật sự lo lắng, cậu chủ nhà mình không chỉ đẹp mà từ mày đến mắt đều tràn đầy sức hút.
Tên kia là loại lỗ mãng lưu manh, lỡ như hắn ta bày trò thì làm sao?
\”Không sao, ở cửa nhà mình còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.\” Chúc Xuyên vỗ vai cô, lấy ra một chai rượu quý nhất, đi thẳng đến phòng đặt trước.
Trong phòng không ngớt tiếng cười, tiếng la ó xen lẫn với sự thận trọng cầu xin lòng thương xót.
Chúc Xuyên đẩy cửa đi vào, chưa nói đã cười: \”Này, anh Tứ, không chờ tôi tới đã bắt đầu chơi rồi.\”
Phó Tứ ngừng cười ngẩng đầu nhìn về phía cửa, bởi vì ánh đèn mà nheo mắt lại, \”Hẹn tôi mà đến muộn, đây là thành ý của cậu sao, ông chủ Chúc? Làm ăn lớn rồi nên khinh thường chúng tôi kinh doanh nhỏ lẻ?\”
\”Ông chủ cái gì, muốn kiếm miếng cơm ở Bình Châu này còn không phải là nhờ anh Tứ đây nâng đỡ sao.\” Chúc Xuyên ngồi vào bàn duỗi chân, Phó Tứ mở một bình rượu đỏ lên người omega, \”Nhìn gì, cút ra ngoài.\”
Omega nhỏ bé kia đoán chừng là người mới tới, run rầy mà cũng không biết nhân cơ hội chuồn ra, còn ngơ ngác ngồi ở một bên.
Phó Tứ nhếch môi cười lại kéo cậu ta vào lòng lần nữa, bưng ly rượu lên môi rót một ly đầy, \”Nhìn kìa, bị dọa sợ rồi sao, đến đây ca ca cho uống rượu phạt một chút.\”


