Edit Beta: t.a
—-
Diệp Minh Lễ bĩu môi. \”Tôi thực sự không tin Quan lộ sẽ vì cãi nhau mà nhảy lầu. Em họ là người không quan tâm đến ai, nếu không phải vì chú tôi không thể chịu đựng được nổi thì cũng không đem cậu ấy ra nước ngoài.\”
Bạc Hành Trạch \”Ừm\” một tiếng, Diệp Minh Lễ trầm mặc đợi anh nói nốt phần sau, \”Sao không nói tiếp?\”
\”Tôi muốn làm việc, Diệp thiếu gia.\” Bạc Hành Trạch chỉ vào đống tài liệu trên bàn, hít vào nhẹ nhàng mà thở ra thì lại nặng nề, \”Hay anh có thể giúp Từ Ngôn được không?\”
Diệp Minh Lễ đột nhiên nghĩ tới, \”Lúc ấy có phải bản quyền sáng chế bị bán hết đi rồi không? Nếu không cậu không thể vì năm đấu gạo mà khom lưng.\”
Bạc Hành Trạch cười, \”Tôi có thể.\”
\”Cậu không thể.\” Diệp Minh Lễ quả quyết không tin anh vì năm đấu gạo mà khom lưng, \”Không không không, cậu hẳn là kiểu người dù có ngã trăm lần, dù bị dìm trong đống bùn cũng sẽ đứng lên lật tẩy người đó.\”.
Bạc Hành Trạch thở một hơi, \”Anh điên à?\”
Diệp Minh Lễ cũng hít một ngụm khí lạnh.
Bạc Hành Trạch bất đắc dĩ nói: \”Tôi cũng là người bình thường, không có bậc thang, không có tấc sắt thì làm sao lật tẩy được người. Lúc đó bằng sáng chế bị bán đi tôi cảm thấy cả trời đều muốn sập nên mới nói nhảm với Quan Lộ. Chú của anh tới tìm tôi, cho tôi một bậc thang hơn người.\”
Anh không có thần thánh như vậy.
\”Anh hỏi xong chưa? Xong rồi thì biến ra ngoài.\” Bạc Hành Trạch tàn nhẫn ra lệnh đuổi khách đi, Diệp Minh Lễ đau lòng chớp mắt nhìn anh, \”Nếu tôi là anh dâu, cậu có bằng lòng không?\”
Bạc Hành Trạch đang bận rộn cũng phải bỏ chút thời gian ghét bỏ liếc y một cái, \”Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy.\”
\”…\” Diệp Minh Lễ phẫn uất quay đầu bước đi, vừa đến cửa liền dừng lại, quay về phía anh nói \”Này\”.
\”Cái gì?\” Bạc Hành Trạch lần này không có ngẩng đầu nhìn, giống như Diệp Minh Lễ còn không hấp dẫn bằng tài liệu trước mặt.
\”Bất kể sự việc của Liêu Nhất Thành hay quan Lộ có như thế nào, tôi vẫn đứng về phía cậu.\” Diệp Minh Lễ nói xong cũng không chờ đáp lại, Bạc Hành Trạch ngẩng đầu lên chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng y qua cửa kính.
Anh đột nhiên nghĩ, nếu một ngày nào đó Chúc Xuyên biết chuyện này, hắn có thể nói với anh những lời như vậy hay không.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù đối phương là ai, tôi đều kiên định đứng bên cạnh anh không thay đổi, tin tưởng anh, cùng anh ở một chỗ.
Bạc Hành Trạch bật cười, cúi đầu cứng nhắc ép mình tập trung vào công việc, không nghĩ nhiều nữa.
Buổi chiều, Nguyên Nguyên bưng một ly trà chiều đến, nặng nề dặt trên bàn làm việc, cười nói: \”Bông Hoa* nói ngài nghỉ ngơi một chút, không làm một lúc công ty cũng sẽ không phá sản, mà có phá sản anh ấy cũng sẽ nuôi nổi ngài.\”
(*) Chỗ này muốn hỏi mn một chút, kiểu nhân viên của Chúc Xuyên gọi ổng là \”Đoá hoa giao tiếp\” thì ở đây dịch thành biệt danh thì dịch ntn.


