[Abo/H] Thiên Hỷ | Najun – Dịch – 01 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 2 tháng trước

[Abo/H] Thiên Hỷ | Najun – Dịch - 01

\”Vậy thì cứ như đã bàn bạc nhé, hai nhà chúng ta định ngày trước, tháng 9 sẽ tổ chức hôn lễ.\”

Máy điều hòa trong gian phòng gặp mặt thổi rất mạnh. Ngay cả giữa một ngày hè nóng bức như thế, bên trong vẫn giữ được trạng thái thoải mái và dễ chịu, thích hợp cho việc duy trì tâm trạng hòa nhã lâu dài. Nhà hàng Tây bao giờ cũng yên tĩnh hơn nhà hàng Trung Quốc, thực khách đến đây đều yêu thích sự sang trọng và trang nghiêm, nhất định không tham lam nhiều lời.

Chiếc bàn ăn vuông vức tuy rằng đã bày biện đầy ắp các món, nhưng trọng điểm của phong cách này vẫn là lòe loẹt, thoạt nhìn có vẻ đủ các loại cao lương mỹ vị, nhưng thực tế lại chỉ vỏn vẹn vài thứ trên dĩa là ăn được. Tuy nhiên, giới người giàu quý tộc thì họ luôn ưa thích tiêu xài cho những phần việc được thực hiện tỉ mỉ như vậy.

Không biết có phải do sự hạn chế trong thời gian ức chế hay là do đối phương trời sinh tính tình lạnh lùng, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy trên khuôn mặt vô cảm kia thật xa lạ. Điều này càng khiến trái tim nhỏ bé vốn không có điểm tựa của cậu thêm phần bồn chồn hơn.

Nếu Alpha khó gần, tình hình sẽ có chút bất lợi đối với cậu. Hoàng Nhân Tuấn không muốn quãng đời sau này mỗi ngày chỉ sống với những viên đá đính trên tay.

Thầm nghĩ ngợi, cậu không khỏi có chút chạnh lòng. Dù thế nào, cậu vẫn đang hiện diện trước nhiều người, cố gắng duy trì dáng vẻ thật điềm tĩnh trên gương mặt, chỉ dám thở dài não nề trong lòng, đồng thời tự nhủ phải sớm đối phó thật tốt với những trường hợp tồi tệ nhất.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt thăm dò của cậu, Alpha thản nhiên nhìn về phía cậu, lòng Hoàng Nhân Tuấn lại muốn lảng tránh, trực tiếp va vào ánh mắt của đối phương, bốn mắt chạm nhau trong chốc lát. À! Bị bắt gặp rồi, cái cảm giác xấu hổ ấy, lập tức bao phủ khắp người cậu, Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy Alpha hướng về phía mình rồi mỉm cười.

Chỉ bằng nụ cười của anh ấy, lớp băng tuyết bao phủ giữa hàng lông mày và đôi mắt dần dần tan biến, thay vào đó là những nụ hoa đào nở rộ. Trái tim nhỏ bé của Hoàng Nhân Tuấn lỡ một nhịp, cậu không thể tin được, tự hỏi liệu mình có đang bị đối phương đánh lén hay không.

Tiêu rồi! Làm sao lại có một Alpha với nụ cười đẹp như vậy! Lại còn không ai nói cho cậu biết trước.

Vô cớ suy diễn ấy thế lại xua tan sự ngượng ngùng trong cậu một cách thật nhanh chóng, Hoàng Nhân Tuấn đã có thể giả vờ bình tĩnh trở lại. Nhìn nhận kỹ lưỡng, nụ cười của đối phương hiển nhiên là vì lễ nghĩa, anh ta cũng không có ý gì khác, tuân thủ theo nguyên tắc có qua có lại, chỉ đơn giản đáp lại bằng một nụ cười mang đầy ý tứ xã giao.

Dù là vậy nhưng vẫn có sự chệch hướng nhất định trong lúc vấn đề phát sinh, Hoàng Nhân Tuấn không biết bằng đường nào đã khiến người ngồi bên kia nảy ra hiểu lầm, bởi vì sau đó, cậu ngơ ngác nhìn Alpha, anh ta liền gật đầu hiểu ý, vừa vặn dùng một đôi đũa mới chưa dùng, gắp cho cậu một miếng bánh hình vuông màu trắng sữa vào bát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.