Không khí đứng yên.
Phanh! Một tiếng súng vang lên.
Kỷ Nghiên che chắn trước người anh.
Kỷ Mộ Thanh không biết từ lúc nào cũng bị viên đạn bắn trúng.
Tiếng còi báo động, tiếng xe cứu thương và các loại tiếng kêu gọi của con người hỗn loạn vang lên.
Kỷ Nghiên không biết bị trúng vào đâu, máu tươi ấm nóng trên người hắn thậm chí bắn tung tóe lên mặt Nguyễn Trì Sương, hai mắt nhắm nghiền.
Mùi thuốc sát trùng quen thuộc, không khí yên tĩnh.
Nguyễn Trì Sương nằm trên giường bệnh, mày nhíu chặt, bất an mê man nói mớ, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bỗng nhiên choàng tỉnh: \”Kỷ Nghiên!\”
Y tá vội vàng chạy vào.
Nguyễn Trì Sương vẻ mặt ngượng ngùng, chậm rãi như ốc sên mở miệng: \”Cái kia, người cùng tôi, không không phải… À, chính là Kỷ Nghiên hắn thế nào rồi?\”
Vừa dứt lời, cửa phòng lại bị mở ra, nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Trì Sương theo bản năng nhìn sang.
Lại là Kỷ Nghiên.
Hắn mặc quần áo bệnh nhân, cổ quấn một vòng băng gạc dày cộm, bước chân rõ ràng vội vàng.
Nguyễn Trì Sương ngẩn ngơ, ánh mắt né tránh, bỗng nhiên thoáng thấy bụng dưới Kỷ Nghiên, quần áo bệnh nhân bên dưới đang rỉ máu, anh lập tức lo lắng: \”Anh tới làm gì vậy?\”
Sắc mặt Kỷ Nghiên vẫn còn rất tái nhợt, hắn như không nghe thấy lời Nguyễn Trì Sương nói, đột nhiên bước nhanh đến ôm chặt Nguyễn Trì Sương vào lòng: \”Thực xin lỗi, thực xin lỗi.\”
Nguyễn Trì Sương giống như một con mèo nhỏ vùng vẫy bị Kỷ Nghiên ôm chặt, định vươn móng vuốt cào cho mấy nhát thật mạnh nhưng lại cố kỵ vết thương trên người Kỷ Nghiên.
Kỷ Nghiên cũng không có vẻ gì là bình thường, anh chỉ có thể vùng vẫy hỏi: \”Này, tuyến thể của anh thế nào rồi?\”
\”Không sao, không trúng chỗ quan trọng.\”
\”Ồ…\” Nguyễn Trì Sương cảm thấy khó chịu,
\”Máu dính hết lên người tôi rồi.\”
Kỷ Nghiên lập tức buông anh ra. Y tá bên cạnh vẻ mặt sốt ruột muốn Kỷ Nghiên băng bó lại một chút, dù sao viên đạn mới được lấy ra không lâu.
Kỷ Nghiên đứng sừng sững bất động, cuối cùng vẫn là dưới ánh mắt trách móc của Nguyễn Trì Sương mà không tình nguyện đi.
Trong phòng bệnh lại chỉ còn Nguyễn Trì Sương một mình. Anh ngoài việc bị thương mô mềm và quá độ kinh ngạc, không có trở ngại gì khác.
Nguyễn Trì Sương bối rối thở dài.
Anh không cảm thấy mình mắc nợ Kỷ Nghiên…
Đắc tội Kỷ Mộ Thanh đâu phải anh. Nhưng Kỷ Nghiên lại thay mình chắn một phát súng từ kẻ điên đó.
Quay ngược lại trước đây, anh bị Kỷ Nghiên đối xử như vậy, hoặc là rất lâu trước đó anh đã hạ thuốc Kỷ Nghiên, Kỷ Nghiên phải ngồi tù.