Cô gái nhỏ đứng trước cửa chưa từng gặp phải cảnh tượng nào áp lực đến vậy. Vốn dĩ trong lòng đã thấy chột dạ, nay lại bị khí chất áp đảo phát ra từ alpha đối diện dọa cho giọng cũng run lên: \”Anh… anh Billkin, anh hiểu lầm rồi… bọn em không có ý… ý đó, chỉ là… chỉ là mong hai người phối… phối hợp với công việc của bọn em thôi…\”
Billkin khẽ liếc mắt nhìn người trước mặt gần như sắp khóc đến nơi. Thực ra, anh cũng chẳng có ý định dọa cô ta, chỉ là ai bảo cô ta lại đúng lúc này tự đâm đầu vào súng? Anh không tin chương trình lại ngây thơ đến mức không biết mình đang giở trò gì. Cái mớ hình ảnh được gửi tới đúng thời điểm ấy… chẳng phải là đang đánh cược rằng anh sẽ mất bình tĩnh sao?
Thấy đối phương vẫn chưa có dấu hiệu rút lui, Billkin lạnh mặt buông một câu: \”Sao? Muốn ngồi đây đợi luôn vợ tôi về rồi nói lại lần nữa à?\”
Cô gái run rẩy cúi gập người chào 90 độ, hét lớn một câu \”Anh Billkin em xin phép!\” rồi lập tức quay đầu chạy vào màn đêm. Billkin thản nhiên đóng cửa lại, mở đoạn hội thoại ban nãy ra chụp màn hình rồi gửi cho Scard.
【Tra xem là ai.】
【……Cậu coi tôi là thám tử tư luôn à?】
【Là đạo diễn Tiểu Phong?】
【Đúng là có nghi vấn, nhưng muốn có bằng chứng thì còn phải tốn thời gian.】
【Nhanh lên.】
【Nhắc cậu nhớ, tôi chỉ là quản lý của cậu.】
【Không thì anh còn muốn làm gì của tôi nữa?】
【……Cậu uống nhầm thuốc à?】
【Ờ, có ý kiến?】
Billkin ấn mạnh nút gửi tin nhắn trên màn hình như thể ném ra một quả lựu đạn rồi bực dọc ném điện thoại sang một bên. Vài giây sau lại chui xuống nhặt lại, mở những bức ảnh trong đoạn chat lúc nãy ra xem, tấm nào cũng phóng to từng chút một: \”Hừm… PP, bỏ anh lại một mình, còn cười vui đến thế này…\”
Anh cứ thế đắm chìm trong thế giới uất ức tự biên tự diễn của mình, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu, cho đến khi hai cái đầu nhỏ mềm mại bất chợt chen vào cánh tay anh — hai nhóc con không biết từ lúc nào đã chui vào phòng khách, giờ đang rúc rích trong lòng ba, ra sức chui rúc để nhìn cho rõ thứ trên màn hình.
Billkin khóa màn hình lại, đặt điện thoại qua một bên, tay trái tay phải ôm gọn hai nhóc vào khuỷu tay, chân móc lấy chiếc chăn mỏng kéo qua đắp cho cả ba: \”Hai đứa nhóc phá phách này, chẳng phải đã hứa với ba là tự chơi ngoan rồi ngủ sao?\”
Bear hé đôi mắt tròn xoe ra khỏi chăn, bàn chân nhỏ xíu đặt thẳng lên bụng ba, Billkin lập tức bắt lấy, vùi lòng bàn tay to lớn vào giữ ấm cho nhóc, Pear cũng ngoan ngoãn rúc vào ngực anh: \”Ba ơi, con với anh Bear nhớ ba bi lắm… ba cũng nhớ ba bi đúng không? Tụi con nghe thấy ba gọi tên ba bi đó~\”
Bear vùng vẫy khỏi tay ba, nhưng lập tức bị một bàn tay to giữ lại, cuối cùng đành nằm im trên tay anh, giọng có chút uất ức: \”Ba, có lúc con thấy ba thật quá đáng.\”