Biên dịch : Yên Hy
Chỉnh sửa : Thời An
Liên tục hai ngày trời ấm lên, tuyết đọng trên đường núi tan rã, xe khách chạy tuyến Phù Khê lại khôi phục thông hành.
Thẩm Cố Bắc dựa theo kế hoạch đã sớm định ra, lại lần nữa đi vào Phù Khê.
Xe còn chưa dừng lại, cậu cách thủy tinh, nhìn đến Phương Uyển an tĩnh chờ đợi ở trạm dừng.
Từ lúc Phương Uyển xuất viện, quá bận rộn công việc.
Bà chủ yếu phụ trách thiết kế trang phục nhãn hiệu, cũng sẽ may quần áo cho khách hàng thành viên, giờ làm việc phải phù hợp với thời gian của khách hàng, không có quy luật.
Đại bộ phận khách hàng, chỉ có cuối tuần có rảnh lại đây. Cho nên mỗi đến cuối tuần, Phương Uyển luôn phá lệ bận rộn, không có thời gian gặp con trai.
Nhân hôm nay vừa vặn có thời gian, liền sớm chạy tới tiếp cậu, còn mang theo quần áo mình thiết kế.
Phương Uyển chẳng những tay nghề thêu đẹp, mắt thẩm mỹ cũng tốt, quần áo thiết kế ra thực dụng lại đẹp. Đưa ra thị trường, doanh số tương đối khả quan, vì công ty chiếm được càng nhiều thị phần.
Mới làm việc mấy tháng, ông chủ đã có cho tính toán thăng chức tăng lương cho bà.
Giang Ngữ Hạ đứng bên người Phương Uyển cũng an tĩnh.
Hai người đứng dưới mái hiên nho nhỏ, tầm mắt ngẫu nhiên tương giao, lộ ra ý cười ôn hòa thân thiện.
Người không rõ chân tướng nhìn đến, có lẽ sẽ cho rằng bọn họ là một cặp mẹ con xinh đẹp.
Kỳ thật hai người bọn họ không quen biết lẫn nhau, đơn giản nhìn đến đối phương cũng đang đợi người, cho nên đồng cảm như bản thân mình mà thôi
Mạo hiểm gió đông, chân đạp lại đây đón người, đây cũng phải người rất quan trọng.
Hai người bọn họ đợi một lúc, thẳng đến thấy xe từ Khánh Lê tới, mới đồng thời hành động.
Phương Uyển chú ý tới hành động của Giang Ngữ Hạ, kinh ngạc mở miệng, \”Cháu cũng…\”
\”Thật khéo quá.\” Giang Ngữ Hạ và Phương Uyển cùng nhau đi ra xe, dò hỏi bà lại đây đón ai.
\”Đón con trai dì, thằng bé bảo nói muốn lại đây học bù. Cháu thì sao?\”
Giang Ngữ Hạ trả lời, \”Đón ông chủ của cháu, có công việc muốn báo cáo.\”
\”Ông chủ cháu vì sao lại từ Khánh Lê lại đây?\” Y theo Phương Uyển hiểu biết Khánh Lê, địa phương kia, thế nào đều không thể đào tạo ra ông chủ.
\”Cháu…\” Giang Ngữ Hạ mở miệng, đang muốn giải thích.
Thẩm Cố Bắc đã từ trong xe xuống dưới, bình tĩnh chào hỏi, \”Mẹ, Giang Ngữ Hạ, vất vả hai người lạnh như vậy còn tới đón con.\”
\”A? Cho nên ông chủ của cháu…\” Phương Uyển ngẩng đầu nhìn Giang Ngữ Hạ, lại nhìn sang con trai của mình, trong lòng rất khó hiểu.
Thẩm Cố Bắc biết không thể gạt được đi, bất đắc dĩ nói, \”Trước tìm địa phương ấm áp, con từ từ giải thích với mẹ.\”