Editor: Cú béo.
______________
Trúc Ẩn Trần nghe thấy âm thanh bên ngoài, thu lại thanh kiếm trong tay, trận chiến chạm vào là nổ ngay tạm thời chấm dứt.
Túc Ly lười biếng nằm lại trên đệm, vẫy đuôi rắn, lại cuộn thành một vòng bao quanh Trúc Ẩn Trần, ngón tay nhận lấy dải lụa màu xanh dài từ đầu đuôi, quấn quanh đầu ngón tay mà chơi: \”Kẻ ngốc từ đâu tới, phá hỏng hứng thú của người ta.\”
Trúc Ẩn Trần nhìn dải lụa đó, nhận ra thiếu đi vài thứ.
Túc Ly dường như rất hứng thú với dải lụa đó, quấn quanh tay vài vòng rồi kéo dài ra, lụa xanh treo giữa các ngón tay như một loại gông xiềng trói buộc, hoặc là đan xen giống lưới.
\”Những thứ dễ dàng có được thường không được coi trọng, chi bằng, ta đi thêm vài bước khó khăn cho bọn hắn…\”
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần như biển sao lặng lẽ nhìn hắn một cái: \”Ngoan ngoãn ở yên đó.\”
Trên mái nhà lại vang lên một tiếng động nhẹ không dễ nhận ra, lá cây trên tường rì rào đương như tăng thêm, những động tĩnh mà người thường không thể nhận ra lại rơi vào tai hai người một cách rõ ràng.
Túc Ly nghiêng đầu cười: \”Lại thêm hai nhóm nữa, tối nay có thể sẽ rất náo nhiệt.\”
Trúc Ẩn Trần lướt qua vẻ mặt thích thú xem kịch vui của hắn, ngay lập tức xác nhận: \”Ngươi làm?\” Dù là câu hỏi nhưng lại mang ngữ điệu khẳng định.
Nếu không, sao những người này lại đồng loạt tới vào cùng một đêm, gần như cùng một thời điểm.
\”Ta đang giúp Huyền Cầm tiết kiệm thời gian, không cho ta ra tay, phải thêm nhiều kẻ cạnh tranh.\”
Túc Ly lấy dải lụa che mắt, che đi con ngươi dựng đứng tà ác, yên lặng nằm trên đệm trông có phần ngoan ngoãn.
Trúc Ẩn Trần biết đây chỉ là giả vờ, con quỷ này không bao giờ chịu an phận: \”Ngươi rất rảnh rỗi?\”
Túc Ly bất chợt lẻn ra sau lưng y, hai tay đè lên bả vai y, thân thể uốn éo về phía trước, lưỡi rắn liếm qua đuôi mắt, trước khi kiếm khí quét tới thì nhanh chóng thu lại.
\”Huyền Cầm không chịu cùng ta chơi đùa, ta đành phải tự tìm niềm vui cho mình thôi.\”
Cảm giác bị vật lạ quét qua khóe mắt vẫn chưa tan, não bộ nhảy lên một trận, ma này quá mức tùy tâm sở dục, không thể để hắn ở lại đây tiếp tục làm loạn.
\”Á! Có rắn!\” Trong đình viện vang lên tiếng la hét ầm ĩ, âm thanh làm kinh động hai nhóm người khác.
Trong chốc lát, tất cả mọi người dừng lại, trốn trong góc nhìn hai người trong sân chạy tán loạn.
Trúc Ẩn Trần đạp chân lên đuôi rắn bò đến bên chân, hung hăng nghiền mạnh hai cái: \”Rắn?\”
Túc Ly vô tội nghiêng đầu: \”Huyền Cầm hiểu lầm ta rồi, ta còn chưa thả ra mà.\”
Tiếp theo là tiếng chửi bậy giận dữ từ bên ngoài: \”Đồ ngốc này! Làm ta sợ chết khiếp, nhìn kỹ xem đó là rắn không? Chỉ là một cây gậy thôi! Ngươi xem nó có động không?\”