3.[Đm/Hoàn] Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!? – Chương 86 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

3.[Đm/Hoàn] Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!? - Chương 86

Editor: Cú béo.
_______________
\”Tôi cũng vậy.\” Trúc Ẩn Trần có nhiều kinh nghiệm trong việc xây dựng mối quan hệ với những người xuyên không.

\”Cậu là người đồng hương thứ hai mà tôi gặp.\”

Nếu không tìm hết những người xuyên không khác, cảm giác nếu để mặc kệ thì những người này sẽ không sống sót đến kết cục.

\”Cậu tên gì?\”

\”Trương Liễu Thành, còn anh?\” Trương Liễu Thành chất phác nói, như máy móc đang trả lời.

\”Trúc Ẩn, sư phụ ở kiếp này của tôi cảm thấy hai chữ này quá cô đơn không có nhân tình ý vị, tuỳ thời sẽ quy ẩn trong rừng núi, nên thêm một chữ Trần.\”

Nhưng kết hợp lại càng giống như muốn đóng cửa ẩn cư.

Tên thật của Trúc Ẩn Trần ở kiếp trước là Trúc Ẩn, nhưng cơ bản không ai dễ dàng gọi tên đó,  thân hữu và sư trưởng ở kiếp này thường gọi y là Hàn Trúc, Túc Ly không giống người thường vẫn luôn gọi tự của y.

Lúc sư phụ nói về người bên ngoài, y giống như Trương Liễu Thành trước mắt, bị dọa một trận.

\”Yên tâm, những người bắt cậu không dám đến đây, cậu muốn ở lại đây hay quay về Bạch Ngọc Kinh?\”

\”Bạch Ngọc Kinh… không, tôi không quay về, không thể quay về!\” Trương Liễu Thành kiên quyết phản đối trở về Bạch Ngọc Kinh, anh ta chính là bị bắt từ bên trong Bạch Ngọc Kinh.

\”Nơi đó cũng có người của bọn họ! Không, tôi không đi đâu cả! Anh nói bọn họ không dám đến đây đúng không? Thật chứ?\”

\”Nếu bọn họ không muốn chết, sẽ không đến.\”

Giọng điệu nhẹ nhàng này lại khiến Trương Liễu Thành cảm thấy y rất tự tin, đối với lời nói của y càng thêm phần tin tưởng.

Trúc Ẩn Trần: \”Đói không? Ở đây tôi không có bếp, nhưng trong nhà có điểm tâm và trái cây.\”

Có bếp y cũng không nấu, lúc ở Tiểu Nhàn Sơn thì có làm đầu bếp một thời gian, sau này từ khi trở thành tiệt duyệt Kiếm Chủ rồi lại trúng hàn độc, y không còn cơ hội nấu nướng nữa, không ai để y động tay.

Hôm nay Mặc Lan sao còn chưa đến kéo y ra ngoài? Y muốn đến nhà Bạch Mai cọ cơm, tay nghề của Bạch Mai bây giờ thực sự rất tốt.

Trương Liễu Thành ngồi im một lúc, Trúc Ẩn Trần nói anh ta ăn trái cây thì anh ta liền ăn trái cây, ăn nửa đĩa nho mới hơi tỉnh táo lại.

Anh ta hơi ngượng ngùng nhìn Trúc Ẩn Trần, cố gắng bắt chuyện: \”Cái đó… anh xuyên không từ khi nào vậy?\”

Nhìn nhất cử nhất động của vị tu sĩ tóc trắng, Trương Liễu Thành hoàn toàn không tìm thấy cảm giác của người hiện đại trên người y, chính là cảm giác không hòa hợp với thế giới này.

Trúc Ẩn Trần: \”Mấy chục năm trước.\”

Trương Liễu Thành: \”Lâu vậy sao.\”

Lâu sao? Mấy chục năm, đối với người thường là rất dài, đối với tu sĩ, chỉ là thời gian một lần bế quan mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.