Editor: Cú béo.
_______________
[Hệ thống, làm việc đi.]
[Đã mở thông đạo vượt qua, chúc ký chủ mọi thứ đều thuận lợi.]
Một lỗ hổng giống như vết nứt không gian xuất hiện trong không trung, sau khi Trúc Ẩn Trần bước vào, nó liền biến mất.
Hoắc Khi Vũ nhìn vào nơi y biến mất suy nghĩ sâu xa: \”Các ngươi có thấy gì không?\”
Già Lan Y cầm một nhánh cây lắc lư qua lại vài lần tại chỗ đó, xác định không có gì, nhíu mày: \”Hoàn toàn không có dấu hiệu, không có bất kỳ dao động linh lực và thuật pháp nào.\”
\”Chẳng lẽ là năng lực thuật pháp độc đáo của tiệt duyệt Kiếm Chủ?\”
Đoan Mộc Nhạn ngay lập tức phủ nhận suy đoán này: \”Tiệt duyệt Kiếm Chủ không có loại thuật pháp này.\” Hắn ta chưa từng thấy sư huynh sử dụng.
\”A di đà phật, bần tăng cảm nhận được một cổ năng lực cuồn cuộn, giống như sức mạnh thiên địa to lớn sinh ra khi Bạch Ngọc Kinh bói toán.\” Bất Sân nói.
\”Sức mạnh thiên địa to lớn.\” Già Lan Y lặp lại từ này, lòng càng thêm e ngại tiệt duyệt Kiếm Chủ, người này tuyệt đối không thể trở mặt.
Những người khác cũng đều có suy nghĩ riêng.
Chỉ có Đoan Mộc Nhạn một lòng dẫn trẻ con: \”A, xin lỗi, các ngươi biết chợ gần đây đi hướng nào không? Đứa trẻ này chưa từng ra khỏi làng, không phân biệt được đông tây nam bắc.\” Hắn ta đã hứa sẽ dẫn bé đi ăn cá nướng.
Tiểu Liễu Nam Yên ngoan ngoãn ngồi trên vai hắn ta, chớp chớp mắt, cảm nhận góc nhìn mới lạ, cao quá!
\”Ai biết chứ, sớm biết thế này thì giết hai tên này muộn một chút.\” Đoạn Tiêu đá vào xác dưới đất.
\”Ngươi cẩn thận chút, đừng làm rơi đứa nhỏ.\”
\”Yên tâm, hồi nhỏ ta cũng chơi như vậy, bọn trẻ đều thích.\” Đoan Mộc Nhạn tự tin đảm bảo.
\”Đi thôi, xem trong làng còn ai sống sót để hỏi đường.\”
Bên này một nhóm người nhàn nhã lên đường đi chợ ăn cá nướng, bên kia Trúc Ẩn Trần bận rộn không rời chân.
【Ký chủ! Cố lên! Nhanh lên!】
Trúc Ẩn Trần: \”Đừng thúc giục, đánh dấu vị trí của thằng nhóc kia cho tôi.\”
【Được, ký chủ nhân.】
Trong đầu hiện ra một bản đồ địa hình, một chỗ trên đó được đánh dấu bằng một dấu chấm than đỏ lớn, đồng thời trong tầm nhìn của y, một phủ đệ trong thành cũng treo lên dấu hiệu tương tự.
Trúc Ẩn Trần bước ra khỏi ảo cảnh của Liễu Nam Yên thì khôi phục hình dáng bình thường, hiện tại đang lao nhanh về phía thành trì được bao quanh bởi núi non với dấu chấm than đỏ.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của những người trong ảo cảnh, y xông vào phủ thành chủ, một tu sĩ tóc trắng đứng trên dù trúc xông vào viện của phu nhân thành chủ, trước mặt bà và một đám gia nhân thị vệ, cướp đi đứa con nghịch ngợm đang trèo lên giả sơn cầm kiếm gỗ.