Editor: Cú béo.
_______________
Thời gian quay ngược lại không lâu trước đây.
\”Vòng khóa hồn của ngươi đâu?\”
Trúc Ẩn Trần rất lo lắng mình sẽ trở thành tinh thần phân liệt không chống đỡ nổi đến khi về Thái Nhất Huyền Tông, nên sau một lúc do dự vẫn đến tìm Túc Ly.
\”Mất rồi.\”
Túc Ly đặt cánh tay lên bàn, một tay chống cằm nhìn y: \”Cùng với vòng tay làm từ phong kiếm thạch đều mất trong khe nứt không gian rồi.\”
Trúc Ẩn Trần suy nghĩ một lúc cảm thấy lời này là thật, nếu không phải vậy thì trong cấm địa yêu tộc Túc Ly cũng sẽ không bị y đâm vài lỗ trên người.
Không tìm thấy đồ cần tìm, Trúc Ẩn Trần quay người định đi, sau lưng vang lên một giọng nói: \”Nhưng ta có cách khác để giải quyết vấn đề hiện tại của em.\”
Trúc Ẩn Trần dừng bước, quay đầu thấy Túc Ly chỉ vào chỗ ngồi đối diện cái bàn.
Ghế này làm từ gỗ thường, còn có tựa lưng cố định, ngồi lên thì đuôi của y đặt ở đâu?
……
Ý thức được suy nghĩ của mình, Trúc Ẩn Trần giật mình.
Y lấy đâu ra đuôi chứ!
Mình không phải rồng, mình là người, không có đuôi.
Mình không phải rồng, mình là người, không có đuôi.
Mình là rồng, mình có đuôi… có đuôi cái gì!
Trong đầu Trúc Ẩn Trần rối loạn, cố gắng đè nén suy nghĩ hỗn loạn, mặt không biểu cảm kéo ghế ngồi xuống, đợi Túc Ly nói tiếp.
\”Huyền Cầm, em không yêu ta nữa, nhưng ta vẫn yêu em.\” Túc Ly không chớp mắt nhìn y chằm chằm, chuyên chú, thâm tình, cháy bỏng, như thể đang nhìn điều duy nhất trên thế gian này.
Trúc Ẩn Trần hoàn toàn không động lòng: \”Vậy sao? Thế thì giải thuật con rối đi, sau đó tự sát trước mặt ta.\”
Ngươi chết ta mới vui, yêu ta sao? Vậy thì chết đi.
Túc Ly: \”Ta muốn cùng Huyền Cầm sống lâu dài.\”
Trúc Ẩn Trần: \”Vậy thật đáng sợ, mãi mãi không thể yên tĩnh.\” Sống không thành vấn đề, cùng ngươi ở bên nhau mới có vấn đề.
Túc Ly: \”Huyền Cầm, làm đạo lữ của ta đi.\”
Trúc Ẩn Trần: \”Ta có thể để lại danh phận này trên bia mộ của ngươi.\”
\”Nếu em muốn, ta có thể khắc một bia mộ ngay bây giờ, để trong phòng làm trang trí cũng không tệ.\” Túc Ly suy nghĩ, thật sự động tâm, dùng vật liệu gì tốt nhỉ?
\”Hiện tại ta không có vật liệu phù hợp, hay là làm trước hai bài vị, đặt chung với nhau.\”
Trúc Ẩn Trần: \”…\” Nói về đầu óc có bệnh vẫn là y thua.
Suy nghĩ phân tách khiến kiên nhẫn của Trúc Ẩn Trần giảm mạnh, đúng lúc sắp hết thì Túc Ly kéo chủ đề trở lại đúng hướng.
\”Làm đạo lữ của ta, cung cấp máu, ta giúp em giải quyết vấn đề thức hải, thế nào?\”
\”Đừng nghĩ đến việc tìm Tiên Tôn giúp đỡ, hắn tu chính là vô tình đạo, sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện của người nào, ta từng nghĩ cả đời này hắn sẽ không thu đồ đệ nữa, không ngờ cùng lúc thu hai người, tưởng rằng hắn đột nhiên thay đổi, kết quả thu xong, liền ném các ngươi cho ta rồi lại đi bế quan, em trở về cũng không tìm được hắn.\”