Editor: Cú béo.
___________
Lan Vọng Sinh tường thuật lại phát hiện của mình.
\”Đây là một trận pháp hai chiều, bề mặt của trận pháp này còn có ẩn giấu một trận pháp khác. Nếu các mắt trận bị phá hủy quá nửa, các điểm che giấu sẽ bị kích hoạt, toàn bộ trận pháp sẽ bắt đầu chuyển đổi. Theo ta dự đoán, như vậy trận pháp sẽ biến thành sát trận.\”
\”Tất cả những người chết trong trận pháp, tu vi và huyết nhục đều sẽ trở thành nguồn cung cấp cho sát trận hoạt động. Sát trận sẽ càng ngày càng nguy hiểm, cho đến khi tất cả mọi người đều chết sạch.\”
\”Người lập trận pháp này, căn bản không hề có ý định để lại người sống!\”
Tin xấu như một tảng đá đập vào từng người, lăn qua não bộ để lại một khoảng trống trắng xóa.
\”Sư huynh.\” Sau khi hồi phục từ tin này, việc đầu tiên mà Liễu Nam Yên làm là tìm Trúc Ẩn Trần: \”Sư huynh, nhanh báo cho sư huynh!\”
\”Sư huynh nhất định có cách.\”
Lan Vọng Sinh cười khổ: \”Liễu sư muội, Hàn Trúc không phải là thần tiên.\” Anh cũng không phải là trận tu, không thể cưỡng ép phá trận, dù có mạnh cũng chỉ là Kim Đan, có thể có cách gì?
Liễu Nam Yên nói chắc nịch, trong mắt gần như là sự kiên quyết cố chấp: \”Ta dù chết, cũng muốn chết bên cạnh sư huynh!\”
Lan Vọng Sinh im lặng, lau mặt, hít một hơi sâu: \”Được, chúng ta đi tìm Hàn Trúc.\”
Có đôi khi anh thực sự không hiểu, lòng tin và ỷ lại gần như mù quáng của mấy sư muội nhà Hàn Trúc từ đâu mà có.
Nhưng trên người Hàn Trúc thực sự có khả năng phá trận——nếu y nhớ ra.
Nhưng kết quả như vậy, nói không chừng còn tệ hơn so với tất cả đều chết trong trận pháp.
Mưa đã tạnh, ánh trăng rọi xuống ánh sáng mờ ảo, vạn vật phủ lên một lớp lụa trắng, trong một khoảnh khắc lụa trắng nhuộm thành màu đỏ, bầu trời như biến đổi, đó là khúc dạo đầu của sự chết chóc và bất hạnh.
Mùi máu tanh trong không khí như được phóng đại lên vô số lần.
Lan Vọng Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã biến thành màu đỏ máu: \”Sao lại nhanh như vậy? Mấy mắt trận này sao yếu ớt thế! Từng người không biết quý trọng mạng sống của mình hả? Cố ý chịu chết à!\”
Cùng một bầu trời, không chỉ có hai người nhận ra sự thay đổi.
\”Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Hàn Trúc đạo hữu.\”
Trong trận pháp, ánh trăng xuyên qua màn chắn tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ dị, người đến mặc một bộ đạo bào trắng thêu sao vàng, cả người tràn đầy chính khí hoàn toàn không bị môi trường ảnh hưởng.
Phạn Mộng Đàm nhìn thi thể của hai tên tà tu sau lưng bọn họ, khẽ thở dài: \”Vẫn là đến muộn một bước.\”
Trúc Ẩn Trần mịt mờ ra hiệu cho Tuyên Kỷ: Giấu kỹ ma khí của ngươi.
\”Phạn đạo hữu, lời này có ý gì?\”
Giọng điệu của Phạn Mộng Đàm như muốn ngăn cản y giết hai tên tà tu này, chính đạo tu sĩ dù có lòng từ bi đến đâu cũng không thể thương hại tà tu, chắc chắn có vấn đề gì ở đây.