Editor: Cú béo.
___________
Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu, chẳng bao lâu đã tích tụ thành một lớp dày, trông như đang đội một chiếc mũ lông trắng.
Đây là tàn ảnh, là ký ức, không phải thật.
Trúc Ẩn Trần tự nhủ trong lòng, lắc đầu để rũ tuyết trên đỉnh đầu, sau đó tự kéo mình ra khỏi tuyết, nếu không ra ngay, y sẽ lại bị chôn vùi lần nữa.
Nói chứ tuyết và gió này, nhiệt độ và cảm giác đều quá chân thật, cứ như thật vậy.
Lại một trận tuyết lớn ập tới, Trúc Ẩn Trần bị thổi thành núi băng, khó khăn bò ra khỏi một đống tuyết trắng xóa.
Cái đầu rồng khổng lồ che khuất bầu trời vẫn ở ngay trước mặt y, trong đôi mắt xanh lam của nó có một làn sóng nhỏ không dễ phát hiện.
Trúc Ẩn Trần dựa vào một vách băng của núi tuyết, chậm rãi đứng dậy giữa cơn gió tuyết, vừa ló đầu ra gió lại thổi mạnh và tuyết rơi nhiều hơn.
Sau vài lần, y nhận ra vấn đề, gió này có gì đó không ổn!
Trong lòng nảy ra một liên tưởng đáng sợ, Trúc Ẩn Trần cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn vào băng long: \”Gió là do ngươi tạo ra sao?\”
Băng long nhẹ nhàng thở ra, gió tuyết càng mạnh.
Trúc Ẩn Trần há miệng, nuốt một ngụm khí lạnh, trong lòng kêu lên không thành tiếng: \”…Fuck?\”
Hệ thống không phải lừa mình chứ, nói là tàn ảnh mà, sao mình lại cảm thấy con rồng này như đang sống vậy?
Không kịp nghĩ ra nên nói gì để giữ mạng, băng long mở miệng, đồng tử của Trúc Ẩn Trần co lại.
Bóng đen phủ lên đầu, một miếng, một đỉnh núi.
Trong mắt băng long hiện lên ý cười, nó thản nhiên rời đi.
A a a a a a ——
Bị ăn rồi!
Ăn luôn cả một ngọn núi!!!
Trúc Ẩn Trần lại trợn mắt, nỗi kinh hoàng vẫn còn, nhưng không còn cảm giác lạnh lẽo của băng tuyết.
Ánh sao, gợn nước, không phải tuyết, không có băng long, y đã trở lại không gian Thiên Ngoại Cảnh.
\”Ác mộng sao?\”
Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn miếng vảy rồng… vảy rồng đâu?
Nơi vốn có một miếng vảy rồng trắng như tuyết giờ trống không, Trúc Ẩn Trần kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt quét quanh, hoàn toàn không thấy màu trắng ngoại trừ một số ít quần áo trên người.
Nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước dưới chân qua lớp mặt đất trong suốt, Trúc Ẩn Trần ngẩn ngơ.
Vị tóc trắng này, ngươi là ai?
Tóc hai bên má rũ xuống, trắng như tuyết.
Khiếp sợ quá nhiều lần khiến người ta trở nên chết lặng, Trúc Ẩn Trần kéo một lọn tóc trắng trước ngực lên, chết thật… tuyết trong không gian vảy rồng có phải làm mất màu tóc biến cả đầu y thành màu trắng.
Nói không biết tóc này sao lại thành thế này, tên Túc Ly thần kinh đó có tin không?
Quan sát toàn thân, ngoại trừ tóc trắng ra, không có gì khác thường.