Editor: Melinoe
_________
Trúc Ẩn Trần đóng cửa, ngồi xuống ghế đối diện Túc Ly: \”Muốn nói gì thì nói đi.\”
Túc Ly: \”Trưởng lão Vân Phiến gọi ngươi tới đây, ngươi không hỏi hắn, giờ lại tức giận với ta?\”
\”Sư thúc nói chỉ có tầng cao nhất còn phòng trống.\” Trúc Ẩn Trần nhìn người sống lù lù trước mặt, là phòng trống dữ chưa?
Túc Ly: \”Gian phòng này quả thật là không có ai, phòng của ta ở bên cạnh.\”
Trúc Ẩn Trần: \”Bên cạnh?\” Phòng cách vách rõ ràng có phong ấn.
Túc Ly: \”Cái phong ấn đó là ta hạ, không giống với những phòng khác, nhưng với cảnh giới này thì ngươi không nhìn ra được đâu.\”
\”Không quan trọng, chỉ cần Huyền Cầm ở chỗ này là được.\”
Trúc Ẩn Trần: \”Vậy còn ngươi?\” Khi nào thì biến đây?
\”Đương nhiên là ta ở đây rồi.\” Túc Ly mở ra nắp chén trà, khói trắng bốc lên nghi ngút, đồng tử đen xuyên qua làn khói mỏng nhìn thẳng vào mắt Trúc Ẩn Trần.
\”Huyền Cầm, mấy ngày nay ngươi chơi cũng đủ rồi.\”
Trúc Ẩn Trần trầm mặc không nói, quên đi, y cơ bản đã từ bỏ việc tìm hiểu hành vi của Túc Ly có ý nghĩa gì rồi.
Miễn là điều đó không cản trở y.
……
Khi linh thuyền tới nơi, rất nhiều tu sĩ đã tụ tập trước bí cảnh Tiểu Thanh Lan.
Những người muốn đi vào bí cảnh không chỉ có người trong đại hội tân tú bọn họ, mà còn cả những tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ của các tông môn tới rèn luyện, cùng với một tông môn nhỏ có duyên vừa khéo ở gần đây đến nhìn bí cảnh mở ra, và một ít tán tu có chuẩn bị mà tới.
Tiên Minh là người giữ gìn trật tự chính đạo, mạnh mẽ nhưng không hống hách, cũng không cự tuyệt các tu sĩ khác, trừ đệ tử bên ngoài tiến vào bí cảnh.
Cho đến khi bí cảnh Tiểu Thanh Lan kết thúc, các đệ tử tông môn thương nặng bởi tà tu.
Trúc Ẩn Trần quét mắt qua những tán tu đang đứng một mình hoặc theo nhóm, bọn họ đều duy trì khoảng cách nhất định với người khác, số lượng dù đông đảo nhưng lại đề phòng lẫn nhau.
Ai có thể ngờ rằng hầu hết các tán tu này là tà tu giả trang để lẻn vào bí cảnh chứ.
Giả cũng thật giống, kỹ thuật diễn xuất này chắc là học từ chỗ Túc Ly rồi.
Vốn dĩ y muốn ẩn danh thông tri với các trưởng lão các môn phái, nhưng hệ thống hiện tại lại không ở đây, không thể che chắn được thuật điều khiển rối. Kể cả có liên lạc được thì cũng chưa chắc hệ thống sẽ đồng ý giúp hắn bởi hành vi này rõ ràng sẽ thay đổi cốt truyện, chứ đừng nói đến việc các trưởng lão có thể sẽ không thể hiểu được tin nhắn của y.
\”Sư huynh, nắm chặt lấy tay ta.\” Tư Nguyệt Nhã nắm chặt tay sư huynh mình, bên kia là Lan Vọng Sinh, một cái tay khác của gã đang kéo Mai Nhận Thu.
\”Lão Mai, nhẹ nhàng thui, xương tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi.\”
\”Thật hả? Xương cốt ngươi cũng giòn quá đấy.\”