Editor: Cú béo.
____________
Tiêu Thế An trên đường đụng phải ai đó, trong tay bị nhét một túi trữ vật, tai nghe thấy bạn tốt của sư huynh truyền âm.
\”Sư huynh của ngươi đưa cho ngươi, cầm lấy.\”
Yên lặng cất túi trữ vật, ngay sau đó nghe thấy phía sau có người hô to.
\”Tiêu Thế An! Đừng chạy!\”
Tiêu Thế An vừa nghe thấy giọng nói này lập tức bỏ chạy.
Lan Vọng Sinh lén lút đi vào đám đông xem náo nhiệt, Hàn Trúc và sư đệ của y thật thú vị, tặng đồ mà cũng phải lén lút như vậy.
Tiêu Thế An chạy rất nhanh, gần như đạt đến cực hạn của Trúc Cơ kỳ, nhưng đôi chân không thể nhanh bằng người có tọa giá, một cơn gió thổi qua, cổ áo phía sau bị một bàn tay nhỏ trắng nõn bắt lấy.
Tống Tử Tịch hung tợn nói: \”Cuối cùng cũng bắt được ngươi! Nói nhanh! Tại sao lại chạy đến chỗ Vân Miên sư thúc, không phải đã nói là đến phong của ta sao, ta khó khăn lắm mới thuyết phục được phụ thân nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi lại dám cho ta leo cây!\”
Từ Văn Đình không nói gì chỉ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ không tán đồng.
Từ sau khi yến tiệc Đăng Tiên Đài kết thúc, Tiêu Thế An luôn trốn tránh bọn họ, việc này cậu không thể giải thích, cũng không chọn nói dối, chỉ có thể thành thật xin lỗi: \”Thật sự xin lỗi.\”
\”Một câu xin lỗi là xong à?\” Tống Tử Tịch khoanh tay, không hài lòng với câu trả lời này.
Là con gái của chưởng môn Thái Nhất Huyền Tông, từ nhỏ đến lớn có cha, trưởng lão, các sư huynh cưng chiều, dưới có các tiểu đệ tử tôn sùng, đây là lần đầu tiên có người dám cho nàng leo cây.
Tiêu Thế An im lặng một lát, giải thích: \”Ta là ngũ linh căn, công pháp của Vân Miên sư tôn thích hợp với ta hơn.\”
\”Ta lên Trúc Cơ dựa vào cơ duyên, tân tú đứng thứ mười dựa vào vận may, bái sư lại dựa vào sự cầu xin của ngươi, lòng ta cảm thấy bất an, luôn cảm thấy mình đức không xứng vị.\”
Còn dễ bị người khác ganh ghét, gây họa thị phi, cậu chỉ muốn tu luyện tốt, sớm ngày báo thù.
\”Ngươi! Ngốc! Cực kỳ ngốc!\” Tống Tử Tịch tức giận vô cùng, bao nhiêu người muốn lập quan hệ với nàng để vớt được chỗ tốt, người này được nàng chủ động đưa tới lại không cần!
Từ Văn Đình lại gật đầu tán thành: \”Ta đại khái hiểu suy nghĩ của ngươi rồi, nếu muốn yên ổn thì chỗ chưởng môn thật sự không thích hợp với ngươi, gần đây ở chỗ Vân Miên sư thúc thế nào?\”
Tiêu Thế An mỉm cười: \”Rất tốt, sư tôn rất tốt, các sư huynh cũng rất nhiệt tình.\”
Không khí hài hòa đến làm cậu nhớ lại những ngày ở tiểu nhàn sơn, không giống nhau nhưng đều rất tốt.
Nếu không mang mối thù gia tộc, sống như vậy thực sự rất tốt, sư huynh hiểu rõ cậu, vì cậu đã chọn một chỗ tốt để đi.
Chỉ không biết đại sư huynh biết từ đâu, dưới cái thớt đá trước chuồng gà trên sườn núi có một mật đạo, còn dặn trong thư nhất định phải xuống xem.