Editor: Cú béo.
___________
Thái Nhất Huyền Tông đã công bố tin tức về Tiên Tôn nhận đệ tử, trong khi hệ thống vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
Nam Cung Phá Thiên quay về chỗ ngồi của mình bị ánh mắt đầy ghen tị nhắm thẳng vào người. Bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra hưng phấn và vui mừng trong mắt hắn ta không thể che giấu được.
Trưởng lão trên đài bắt đầu gọi người tiếp theo, đến lượt y rồi.
Trúc Ẩn Trần sau khi đứng dậy, giọng nói của hệ thống vang lên nhè nhẹ.
【… Tiên Tôn coi trọng người khác. 】
[Ai? ]
【Ký chủ. 】
[Ừ.]
……
[Hả? ] âm lượng bỗng tăng lên.
[Tôi?! ]
【Đúng vậy ký chủ. 】
Đầu óc Trúc Ẩn Trần trì độn trong giây lát, suy nghĩ rối loạn tràn ngập ngay tức thì.
Tiên Tôn muốn nhận y làm đồ đệ?
Vậy chẳng phải y thiếu chút nữa thì một bước lên trời rồi sao?
Nếu thật sự trở thành đồ đệ, y sẽ phải gọi Túc Ly là sư huynh. Ài~, có chút khó chịu, may mà không thành.
Sau một loạt suy nghĩ quét qua, Trúc Ẩn Trần khô khốc đáp lại một chữ.
[Ờ.]
【Phản ứng của ký chủ không khớp với suy tính của hệ thống. 】
[Theo cậu suy tính phản ứng của tôi nên là gì? Mất mát, tiếc nuối, oán hận, ghen ghét?]
【Căn cứ theo mẫu cảm xúc của con người thì đúng là vậy.】
[Tôi không có cảm giác gì cả, đồ đệ của Tiên Tôn đại diện cho tiền đồ và tương lai, mà hiện tại tôi không có sức lực để nghĩ về tương lai.]
Thế giới còn không biết có bị hủy diệt hay không, suy nghĩ xa xôi như vậy làm gì?
【… Sẽ có mà.】
[Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là đồ đệ của Tiên Tôn thôi. Tôi tin vào sư phụ của mình, tương lai bà ấy chắc chắn sẽ tu luyện đến Hợp Thể, đứng vào hàng tiên tôn, đồ đệ của Tiên Tôn với tôi chỉ là vấn đề thời gian.]
Tự mình cố gắng không bằng thúc giục sư phụ cố gắng, những năm gần đây vì hàn độc của y, tốc độ tu luyện của Phục Diêu chân nhân đã nhanh hơn rất nhiều so với trước, mọi người trên Tiểu Nhàn Sơn đều tin rằng sư phụ của mình chắc chắn là một mầm Tiên Tôn ưu tú!
[Tự lực cánh sinh không bằng khích lệ sư phụ, dựa vào như vậy vừa có cơ sở tình cảm, lại có đảm bảo nhân phẩm, là con đường tốt nhất để trở thành đồ đệ của Tiên Tôn!]
Tự mình cố gắng không bằng bồi dưỡng một lão sư có tiền đồ.
Ý tưởng này từ kiếp trước khi y lướt mạng đã thấy, có nghiên cứu sinh trong thời gian học tập giáo sư đạt được đột phá lớn, thăng chức lên môi trường tốt hơn, kéo theo cả học trò đóng gói mang đi, gà chó lên trời đã ăn sâu vào tâm trí, chỉ tiếc là không có vận may gặp được lão sư đó.