3.[Đm/Hoàn] Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!? – Chương 113 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

3.[Đm/Hoàn] Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!? - Chương 113

Editor: Cú béo.
____________
Tống Tử Tịch nhìn cột cầu sáng lên trên Minh Tâm kiều, rồi lại nhìn Nam Cung Phá Thiên, rất muốn hỏi một câu: \’Ngươi không thông suốt làm thế nào để đi qua đây?\’

Trúc Ẩn Trần: \”Ngươi đã qua cầu rồi.\”

Nam Cung Phá Thiên: \”Đúng, ta đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng mình, chấp nhận thực tế, tìm được hướng đi tiếp, nhưng ta vẫn còn những điều không thể buông bỏ.\”

\”Vì vậy, ta nghĩ nếu không thể buông bỏ thì không buông bỏ, tại sao ta phải ép mình buông bỏ, rồi ta đã đi qua đây.\”

Nam Cung Phá Thiên cũng không ngờ rằng mình lại qua cầu như vậy.

Trúc Ẩn Trần nhìn cây cầu đá phía sau hắn ta: \”Minh Tâm kiều, chỉ là để hiểu rõ lòng mình.\”

Nó sẽ phản chiếu những mê hoặc trong lòng con người, khi người qua cầu đưa ra quyết định, con đường dưới chân sẽ hiện rõ, không liên quan đến việc buông bỏ chấp niệm.

\”Đi thôi, cùng ta đến Sùng Minh Phong.\”

Tiện thể để Tiên Tôn đặt cho ngươi một đạo hiệu, lão già đó bận rộn dụ dỗ tiểu hồ ly nhà y, có lẽ đã quên Nam Cung đệ tử được thiên đạo ban tặng này rồi.

\”Tiên Tôn tìm ta?\” Nam Cung Phá Thiên nhìn về hướng Sùng Minh Phong từ xa, trong lòng lại dâng lên một cảm giác phức tạp.

Thấy hai người có dấu hiệu muốn đi, Tống Tử Tịch tận tâm nhắc nhở lớn: \”Nam Cung sư huynh! Đến đo cốt linh!\”

Nam Cung Phá Thiên cảm thấy một chút buồn phiền vừa dâng lên bị câu nói đó xóa sạch, đáp lại không mấy hào hứng: \”Được, sư muội.\”

\”Cốt linh hai mươi chín, Nam Cung sư huynh mới hai mươi chín tuổi?!\”

Ánh mắt và giọng điệu kinh ngạc khiến Nam Cung Phá Thiên nhớ lại cảm giác được ca ngợi trước đây, mở quạt cái soạt, lắc nhẹ hai cái trước ngực, tạo dáng phong độ.

Nhìn thấy ánh mắt Trúc Ẩn Trần, ánh mắt bỗng sáng lên: \”Không biết thủ tọa năm nay bao nhiêu niên kỷ? Có muốn thử không?\”

Không thắng được thứ khác, tuổi tác thì sao?!

Trúc Ẩn Trần nhận ra ganh đua trong hắn ta, thẳng thừng nói: \”Ta lớn hơn ngươi.\”

Khóe miệng Nam Cung Phá Thiên không kiểm soát được cong lên, ngay sau đó nghe Tống Tử Tịch nói: \”Thủ tọa đã là đại năng xuất khiếu, nếu chưa đến trăm tuổi, chúng ta có phải đều xấu hổ mà chết không.\”

Một câu của Tống Tử Tịch làm tan đi chút đắc ý vừa nảy lên của Nam Cung Phá Thiên, nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ: \”Thủ tọa thật sự không định thử xem sao?\”

Xuất khiếu thì sao? Biết đâu cùng độ tuổi hắn ta cũng xuất khiếu!

Trúc Ẩn Trần không chiều theo hắn ta: \”Đi thôi, đừng để Tiên Tôn đợi lâu.\”

Nam Cung Phá Thiên: \”Được.\”

Rời khỏi Minh Tâm kiều, bước vào địa vực của Sùng Minh Phong, xung quanh không còn bóng dáng tu sĩ nào khác.

Nam Cung Phá Thiên bất ngờ nói: \”Ngươi có biết Thượng Quan Túy có một người mãi không quên không?\”

Trúc Ẩn Trần: \”?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.