Editor: Cú béo.
Beta: Chou.
__________
\”Sư đệ, ngươi nhìn ngọn núi này, có cảm nhận được gì không?\”
Phía trên vách núi không biết tên, cơn gió thổi qua mái tóc dài đen nhánh của thanh niên, khuôn mặt anh tuấn, tựa như núi xa, thanh nhã lại trầm tĩnh, trên người khoác bạch y, tựa như tiên nhân sắp cưỡi gió mà đi.
Tiêu Thế An yên lặng kéo tiên nhân trở lại, thuần thục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng lông, khoác lên vai y.
\”Đại sư huynh, chúng ta cần phải trở về.\”
Trúc Ẩn Trần hơi nhíu mày, giữa mày nhiễm chút u sầu: \”Từ đây nhìn xuống, ngươi thật sự không có ý tưởng gì sao?\”
Tiêu Thế An: \”Có.\”
Một tia hy vọng dâng lên trong lòng Trúc Ẩn Trần, chẳng lẽ radar Long Ngạo Thiên vô dụng nhà y cuối cùng cũng có tác dụng.
Tiêu Thế An: \”Nơi này rất cao, không an toàn, hơn nữa gió còn rất mạnh, nếu ở đây lâu hơn, sư huynh sẽ bị bệnh.\”
Trúc Ẩn Trần:…
Ta muốn hỏi cái này à? Đây đã là vách núi cao nhất gần đó rồi, ngươi không nghĩ ta muốn nhảy xuống hả?
\”Ta sao có thể yếu ớt như vậy, khụ khụ khụ.\”
Cổ họng đột nhiên ngứa ngáy, Trúc Ẩn Trần nhịn không được ho nhẹ vài tiếng, giữa mày hiện lên hai phần bệnh tật.
Trúc Ẩn Trần xác định mình ở trong mắt Tiêu Thế An quả nhiên là như vậy, vẫn còn bị bệnh, vừa vặn một chút lại không thành thật, lần sau tuyệt đối không thể chiều cậu bao gồm tiết lộ tin tức.
Y cảm thấy mình cần phải tranh luận: \”Ta chỉ bị gió làm ngứa họng thôi.\”
\”Vâng, sư huynh.\” Tiêu Thế An hiển nhiên một chút cũng không tin.
Một chiếc ô trúc in mực mở ra, tre trên đỉnh đầu hai người, dưới chiếc ô trúc, cơn gió hỗn loạn lắng xuống, những sợi tóc bay lên rơi xuống, một tấm màn bảo vệ vô hình ngăn cách với hoàn cảnh bên ngoài.
Tiêu Thế An hỏi: \”Sư huynh, bộ pháp khí tam sư tỷ làm cho huynh đâu?\”
Trúc Ẩn Trần một tay nắm, một tay đặt ở trước miệng, tầm mắt hơi chuyển động, nói gần nói xa: \”Ngươi gần đây luyện \”khinh thân quyết\” và \”cương quyết thuật\” như thế nào rồi?\”
Tiêu Thế An: \”Cũng tạm.\”
Trúc Ẩn Trần nhìn về phía xa, chỉ vào ngọn núi bên cạnh trông giống như một ấm trà bị vỡ miệng. Đó là vị trí của tông môn bọn họ, núi Thanh Nhàn.
\”Nơi này cách nhà cũng không xa, không bằng dùng thuật pháp lên đường, vừa lúc để ta nhìn ngươi gần đây tu luyện như nào.\”
Tiêu Thế An do dự một lát: \”Đệ dùng thuật pháp lên đường, huynh ngồi pháp khí nhé.\”
Trúc Ẩn Trần lẳng lặng nhìn cậu.
Tiểu tử ngươi ngu thật hay giả ngu vậy, loại thời điểm này nên cam chịu hai người cùng dùng thuật pháp lên đường mới đúng, sư huynh của ngươi là không muốn ngồi pháp khí đấy!
Y không vui nhưng cũng không nói ra. Hình tượng đại sư huynh trưởng thành đáng tin cậy của y vẫn cần được duy trì.
Trúc Ẩn Trần uể oải lấy ra một chiếc xe bí ngô từ trong túi trữ vật. Đúng vậy, đó là mẫu xe giống trong truyện Cinderella, một phiên bản nâng cấp của xe bí ngô ở tu chân giới.