3. 10859 – Triều An 朝安 – Chương 90: Cải tạo toàn diện – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

3. 10859 – Triều An 朝安 - Chương 90: Cải tạo toàn diện

Editor: Tuệ Nghi

Sau khi sự kích động dần lắng xuống, Tiêu Mặc Tồn mới bắt đầu tra hỏi cậu.

\”Bác sĩ có nói gì khi kiểm tra không? Có điều gì cần chú ý không?\”

\”Không có gì đặc biệt đâu, ôi chao.\” Du Niệm từ trong phòng lấy ra đơn kiểm tra cho Tiêu Mặc Tồn xem. \”Ấy, tất cả chỉ số đều bình thường, chỉ có một điều là em  hay buồn nôn thôi.\”

Lần trước khi mang thai, Tiêu Mặc Tồn đã không thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng. Hắn chưa bao giờ biết rằng khi mang thai Beta cần phải chịu đựng những vấn đề gì và cần được chăm sóc, vì vậy lúc này hắn cảm thấy vô cùng lo lắng. 

Cầm tờ kiểm tra, mắt Tiêu Mặc Tồn đảo qua đảo lại mà không thấy được nguyên nhân, liền ôm Du Niệm, mặt đầy lo lắng hỏi.

\”Em có đói bụng không?\”

\”Có một chút.\” Du Niệm gật đầu rồi lắc đầu, còn chưa kịp để Tiêu Mặc Tồn hỏi tiếp là muốn ăn gì thì đã tự mình nói thêm. \”Nhưng mà không có khẩu vị gì cả.\”

Gần đây, Du Niệm nghe thấy mùi thức ăn mặn là lại muốn nôn, và khi ở công ty gặp mặt mọi người, đến buổi trưa ai nấy đều ăn đồ ăn ngoài, cậu cũng phải tìm chỗ tránh đi. Vì thời tiết ngày càng lạnh, cậu không thể cứ trốn trong gió rét mãi, nên phải nghĩ cách khác. Hơn nữa, vì cả ngày không ăn cơm đúng giờ, vừa qua một cơn hưng phấn, bây giờ tinh thần lại bắt đầu uể oải. 

Du Niệm đẩy nhẹ Tiêu Mặc Tồn và nói.

\”Anh ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, đi thay quần áo nghỉ ngơi đi, em về phòng nằm một lát.\”

Phòng ngủ chính bây giờ so với trước kia đã rực rỡ và mới mẻ hơn. Hai người đã kết hợp đồ đạc của mình với nhau, tủ quần áo không còn những màu sắc tối tăm như trước. Những bộ trang phục nghiêm túc bên cạnh có áo lông trắng, áo sơ mi màu xanh, áo phao như bao tải bông, còn góc phòng có hai chậu hồng đậu, tạo nên một không gian ấm cúng, dễ chịu.

Mặc dù không phải là những chậu cây đầu tiên, nhưng nó vẫn khiến người ta yêu thích.

Sau khi về phòng, Du Niệm khoái chí  thay quần áo rồi nằm xuống, còn không kịp tháo tất, Bánh Bao đã nhảy lên giường, nằm bên cạnh Du Niệm. 

Tiêu Mặc Tồn khẽ vô thức ôm lấy cậu, cả hai ngồi ngay ngắn trên giường, lặng lẽ bảo vệ nhau.

\”Anh đi ra ngoài đi.\” Giọng nói Du Niệm mềm mại, thiếu chút nữa còn lộ ra vẻ mệt mỏi. \”Em sẽ tự gọi đồ ăn ngoài, không cần để ý đến em.\”

Tiêu Mặc Tồn ôm Bánh Bao đứng dậy, tắt đèn phòng ngủ chính, rồi vặn chiếc đèn bàn hình bán nguyệt cũ ở đầu giường, để ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng khăp phòng. Sau đó, hắn từ từ ngồi lại bên giường.

\”Nhìn em ngủ, rồi anh đi.\” 

Hắn thấp giọng nói.

Xem chừng Du Niệm là thật sự mệt mỏi, liền ngáp dài một cái rồi đáp.

\”Vậy em không quản anh…\” 

Rồi từ từ khép mắt lại.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, ánh sáng cà phê hoàng từ rèm cửa sổ chiếu vào, không còn loang lổ như trước. Du Niệm nằm yên trên giường, thở đều, trong không gian yên tĩnh, ánh sáng từ chiếc đèn bàn cùng với Tiêu Mặc Tồn và Bánh Bao, tạo nên một cảnh tượng ấm áp, giản dị, như một gia đình nhỏ.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.